MẸ ƠI !
Con đã viết bao lá thư gửi mẹ
Mà sao con chẳng thể nhận hồi âm
Mẹ ơi ! Bao đêm con đã khóc thầm
Nơi quê nhà mẹ của con có khoẻ
MẸ ƠI !
Con đã viết bao lá thư gửi mẹ
Mà sao con chẳng thể nhận hồi âm
Mẹ ơi ! Bao đêm con đã khóc thầm
Nơi quê nhà mẹ của con có khoẻ
24 tuổi, bạn tìm được việc làm, công việc tiền lương cũng không cao, còn thường xuyên phải tăng ca đến tận đêm khuya.
Khi ta già đi, ta học cách buông tay, ta chẳng cần phải nghĩ ngợi những người trẻ mỗi ngày nó lướt qua đời ta một cách nhẹ nhàng như thế nào, ta chỉ mong mình đủ sức để tự nấu một món ăn thật nhừ, đủ sức để tự tắm rửa hàng ngày, ta cũng không câu nệ mọi ngóc ngách trong nhà đều phải tinh tươm sạch sẽ, mà chỉ chú ý đến sức khỏe của bản thân mình, nhằm giảm bớt áp lực cho con cháu khi phải chăm sóc ta.
Nhìn cảnh hàng người dạt bên đường, tưởng chừng như cái nắng tháng Sáu đã sấy khô cả ngần ấy sinh thể.
Người bạn này tôi mới quen. Tính nó sôi nổi, nhanh nhẹn, vui vẻ hòa đồng, nên tôi cũng thích.
Chúng tôi uống hết mười lon thì bia hết, nó bảo để nó ra đầu hẻm mua về uống tiếp. Vợ biết tửu lượng của tôi không uống được nữa, nên góp ý: "Hai người uống vậy thôi, để bạn anh còn chạy xe về nữa. Để em pha trà, hai anh em ngồi uống nước nói chuyện nhé". Tôi cũng bảo nó, tôi không uống được nữa. Nó có vẻ không vui.
- Chị ơi, ở đây 1 bát phở bao nhiêu tiền?
Chủ quán trả lời: 30 ngàn chị à!
Sau khi lục trong túi ra đếm chỉ còn vỏn vẹn 15 ngàn, người phụ nữ rầu rầu ngại ngùng nói: Tôi còn có 15 ngàn, chị bán cho tôi bát phở không có thịt được không ạ?
Không làm trước thì làm sau, chẳng vội
Riêng hiếu kính mẹ cha, không thể đợi
Ngày mai biết còn cơ hội hay không?
Tôi va phải một người lạ trên đường phố khi người này đi qua. Tôi nói: “Ồ xin lỗi”.
Người kia trả lời: “Cũng xin thứ lỗi cho tôi, tôi đã không nhìn thấy cô”. Chúng tôi rất lịch sự với nhau.