"Dì trông bà thêm tuần nữa được không?
Tôi bù lại bằng hai tuần liên tiếp
Bởi tuần này tôi phải đi có việc
Nếu không thì đã chẳng phải tốn hơi!”
Hai người đôi co đến nửa tiếng rồi
Miệng phun mưa, mặt đỏ phừng tức giận
Bố chứng kiến và lắc đầu ngán ngẩm:
“Chị em gì? Chỉ tội cái a-lô!”
Rồi cái tuần lễ ấy cũng trôi qua
Việc mẹ bận là hành hương tối mặt
Đi mười bảy chùa, ăn chay niệm Phật
Cúng lễ thành tâm, Chủ nhật mới về
Mệt bơ phờ, chỉ tắm rửa qua loa
Không ăn uống, thả hồn vào giấc điệp
Bố lại lắc đầu, chẳng thèm can thiệp
Mẹ nói rồi: “Không phải việc của ông!”
Ngày thứ Hai, đến lượt mẹ phải trông
Hai tuần lễ, để bù cho tuần trước
Vẫn giận dì, mẹ không buồn sang rước
Tối mịt rồi, cũng chẳng thấy bà đâu?
Mẹ tức dì, không thèm hỏi một câu
Hai chị em, chẳng ai buồn điện thoại
Cả tháng trời, không một lần qua lại
Thi gan nhau: “Có giỏi, cứ ôm vào!”
Đến một ngày, chàng trai trẻ to cao
Con của dì từ nước ngoài xuất hiện
Đi bên cạnh là một cô rất diện
“Chào bác đi! Vợ con đấy, bác à!”
Rồi cả hai mau mắn bước vào nhà
Nhấp ngụm nước, cậu hỏi: “Bà đâu ạ?
Để con dắt cháu dâu chào bà đã!”
Rồi phăm phăm dẫn vợ tới cầu thang…
Mẹ bấy giờ mới lộ vẻ hoang mang:
“Đừng đùa dai! Bà bên nhà con chứ?”
“Thôi bác ơi! Có chuyện chi vậy ạ?”
Mẹ thất thần, nhấc máy gọi dì ngay
Dì hốt hoảng kêu la, sấm động giữa ban ngày:
“Ối giời ơi! Mẹ đi đâu được hả?”
Than khóc mãi, rồi bắt đầu kể lể:
“Hôm ấy là… tôi bận mẻ cá chiên
Bà xách túi đồ bước vội ra hiên
Tôi chặn lại, bảo chờ con một chút
– Cứ làm đi, có chị mày đến rước
Đợi ở cổng rồi! – Bà lật đật bước đi...”
Có ngờ đâu, nghe chuyện mẹ với dì
Bà buồn quá, đã bỏ đi một nước
Nửa năm trời, khắp trong Nam ngoài Bắc
Bao người tìm, mà bà vẫn bặt tăm
Đăng báo, nhắn tin, nhờ cậy công an
Lên cả truyền hình tìm người đi lạc
Bà lão chín mươi, mỏng như cánh hạc
Tủi phận mình mà trôi dạt về đâu?
Cho đến một hôm, mẹ đang ở trên lầu
Nghe tiếng chuông, tôi chạy ra mở cửa
Người đàn ông tay cầm tờ báo cũ
Đăng hình bà và địa chỉ nhà tôi
Đoạn ông lấy ra chiếc túi vải cũ rồi
Chiếc túi thân quen mà bà tôi thường xách
Nhìn thấy nó, mẹ bỗng òa lên khóc
Hóa ra bà… mất trước cổng nhà ông
Rồi cũng đích thân ông đưa cụ ra đồng
Cách nhà tôi ngót một trăm cây số
Chiều ấy mẹ cùng dì quỳ trước mộ
Giọt nước mắt muộn màng trên gò má lăn lăn
Trên nấm mộ bà, cỏ đã phủ màu xanh
Trời tối sụp, cả hai còn vật vã
Người qua đường bùi ngùi thương cảm quá:
“Cỏ xanh tới nhường kia, còn khóc ngất như này!
Hiếu thảo thế là cùng…
Cụ mãn nguyện lắm đây!”
ST,
BÀI VIẾT LIÊN QUAN:
- Nhịn
- Lên 6
- Buông bỏ
- So sánh
- An nhiên giữa chốn muộn phiền
- Trách gì
- Nhà Mẹ
- Người khai khoa làng khoa bảng Lý Hòa
Video mới
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét