Không làm trước thì làm sau, chẳng vội
Riêng hiếu kính mẹ cha, không thể đợi
Ngày mai biết còn cơ hội hay không?
Chuối chín cây, gió vẫn thổi không ngừng
Lay mạnh thế, chẳng mấy mà rơi rụng
Muốn phụng dưỡng, đừng cầu mong gió lặng
Làm gì đi, kẻo ân hận cả đời!
Từ lúc được sinh ra làm kiếp con người
Học nói học ăn, thành gia lập thất
Có bước đi nào mẹ cha không có mặt?
Công dưỡng dục của Người nặng tựa Thái Sơn!
Tự hứa với lòng mình sẽ đền đáp công ơn
Nhưng thời gian không thể chờ ta được
Nhân sinh vốn vô thường, sinh mệnh thì yếu ớt
Chỉ một chớp mắt thôi, âm dương cách biệt rồi!
Sống trên đời, nào biết trước ngày mai?
Quy luật của tự nhiên, chẳng ai thay đổi được
Sinh–lão–bệnh–tử là… thường tình, không thể khác
Phải chấp nhận nó thôi, ai cũng vậy cả mà!
Có thể nào chọn cửa để sinh ra
Con bần cố nông hay con nhà quyền quý?
Xuất thân từ đâu, nói được gì đâu nhỉ?
Quan trọng là đối xử thế nào thôi!
Mẹ cũng như cha, chỉ có một trên đời
Hai nửa yêu thương, hai nụ cười đôn hậu
Đạo làm con, nhủ lòng luôn hiểu thấu
Hiếu kính Người, không thể đợi ngày mai!
St
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét