_ Các con làm gì thì làm, cũng nên giành thời gian để sinh một đứa con cho vui cửa vui nhà, để ông bà có cháu nội ẵm bồng, ba mẹ cũng già rồi . Vả lại, càng lớn tuổi càng khó có con hơn, chắc là các con hiểu rõ nhất .
Anh chị biết rất rõ về điều đó, họ có trình độ mà...
Lần này, anh chị đã quyết nuôi con nuôi để lấy phước đức theo lời khuyên của chú bác trong họ tộc.
Anh chị mở lời nhờ cô hộ lý quen biết, làm trong bệnh viện phụ sản, để ý xem có cháu nào bị bỏ rơi, hoặc người ta không có điều kiện nuôi nấng mà sức khỏe tốt tốt thì xin giùm.
Chỉ sau nửa năm, anh chị đã vui mừng đón con. Một bé gái dễ thương, xinh đẹp như một thiên thần Con có mẹ là một sinh viên lầm lỡ bị người yêu bỏ rơi... Tất cả đều không cho biết lý lịch của nhau.
Cháu gái được ông nội đặt tên là HỒNG PHÚC _ Một cái tên đã nói lên tất cả...
Từ đó, căn nhà nhỏ luôn đầy ắp tiếng cười, tiếng trẻ bi bô. Rồi giọng nói nũng nịu, tiếng tập nói "Papa , Mama" rộn rã ... hạnh phúc . Ông bà nội, ngoại cũng vui mừng khôn xiết. Càng lớn, con gái càng dễ thương xinh xắn và rất nghe lời ông bà ba mẹ .
Sinh nhật tuổi thứ ba cho con gái xong, cũng là ngày chị đón nhận tin vui : có thai . Một cái tin vui bất ngờ cho cả gia đình nội ngoại. Mẹ anh mua lễ thắp nhang lên bàn thờ cảm tạ Tổ tiên ông bà...
Chị lâm bồn ở tuổi 39, sinh ra một bé trai kháu khỉnh. Tuy mố đẻ, nhưng chị hồi phục rất nhanh.
Anh mừng vô kể, nhất là cô chị gái Hồng Phúc cứ quẩn quanh bên cạnh em bé không rời. Ông bà nội, ông bà ngoại, cả hai cô nữa đều nói:
_ Thế là gia đình chúng ta đã có cái phúc đức nhận được từ việc nhận con nuôi. Chính cháu gái Hồng Phúc đã mang niềm vui đến cho gia đình mình đó. Cảm tạ ơn trên phù hộ cho cháu gái có cuộc sống vui vẻ nhất .
Ông nội lấy tên Minh Đức, đặt cho thằng cháu nội đích tôn. Vậy là, gia đình PHÚC ĐỨC !
...
Thế rồi...
_ Tránh ra, đừng chạm vào em, biết chưa ?
_ Khóc cái gì, em dậy bây giờ .
_ Đồ ăn hại, không biết tự xúc ăn à.
_ Mày mà la lên một tiếng là tao bỏ ra ngoài đường đấy nha.
...
Hôm nay anh có việc ở công ty nên đi làm về muộn, lúc 7 giờ tối . Vừa chạy xe vào cổng, nghe tiếng khóc tức tưởi của con gái. Anh xuống xe, phát hiện con nằm bên thềm, cạnh chậu hoa sứ.
Con thều thào :
_ Ba ơi con đói, ba ơi !
Anh ẵm con mà lòng đau quặn thắt. Con gái anh mới hơn bốn tuổi thôi mà ...
Đã từ lâu, anh nghe con nói " Mẹ không thương con nữa", anh cứ ngỡ là vì mẹ bận lo cho em bé nên Hồng Phúc tỵ nạnh ...
Anh nghe bà hàng xóm nói: "vợ anh hay đánh chửi con bé lắm, anh nên xem lại chứ làm vậy không được đâu , mới có con trai đã không thương con gái nữa là sao ...?" ( May mà họ không biết Hồng Phúc là con nuôi_ vì khi anh nhận con rồi chuyển nhà sang quận khác sống ) .
Anh nghe tiếng vợ la lên chát chúa:
_ Mày ra ngoài ngay cho tao, em vừa bú xong mày chọc cho em cười để nôn sữa ra như thế này à, con kia!
_ Đồ lạc loài !
...
Anh không tín vào tai mình nữa .
Anh chỉ nói được một câu:
_ EM ÁC LẮM !
Anh nghẹn ngào, ôm con vào lòng.
Anh quyết định đưa con về cho ba mẹ anh nhờ nuôi nấng, anh muốn con gái Hồng Phúc của anh được yên lành và phát triển bình thường như bao đứa trẻ khác.
Anh sẽ bịa ra một câu chuyện nào đó để ba mẹ hiểu và thông cảm cho anh . Anh tin chắc Hồng Phúc sẽ rất vui và sẽ được ông bà nội thương yêu như những gì con gái anh đã mang đến cho gia đình anh .
Còn vợ anh, anh sẽ khuyên răn để cô ấy hiểu được THẾ NÀO LÀ ĐỨC ĐƯỢC NHẬN TỪ PHÚC ! *
* Còn các bạn, có suy nghĩ gì về câu chuyện này? MinhHằng xin một lời bình chân thành nhất. MinhHằng cảm ơn !
H.M.H ( Sài Gòn ngày nắng nóng)
Tác giả: HuỳnhMinh Hằng
Video vui :)
BÀI VIẾT LIÊN QUAN:
- Nhịn
- Lên 6
- Buông bỏ
- So sánh
- An nhiên giữa chốn muộn phiền
- Trách gì
- Nhà Mẹ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét