Đừng vênh vang và tự đắc hỡi người
Sống ở đời có đến tuổi bảy mươi
Cũng chưa thể gọi là lành tất cả
Người tốt xấu chớ vội vàng đánh giá
Xét thân ta đâu chắc đã hơn người
Chẳng qua mình che giấu kỹ mà thôi
Ai dám bảo cả đời không lầm lỗi
Có dư giả cũng đừng khoe tài giỏi
Được yêu chiều xin chớ quá tự tin
Bởi ngoài kia không chỉ có mình mình
Kẻo tan vỡ rồi kể tình kể tội
Đời muôn ngả nhớ chừa mình một lối
Lỡ khi nào có thất thế sa cơ
Còn tình thân mà bấu víu cậy nhờ
Bởi vạn vật luôn chực chờ thay đổi.
Đâu biết trước, cứ từ từ... đừng vội!
Tác giả: Cam Cam
Hay ai phận bạc trái ngang nặng lòng
Này ai trôi nổi long đong
Hay ai khốn khổ lưng cong gánh sầu
Cuộc đời là những chuyến tàu
Người là thuyền trưởng đương đầu bão giông
Biển đời rộng lớn mênh mông
Buông tay ngã lái thì không đến bờ
Cuộc đời vốn rối như tơ
Làm sao khéo gỡ không vơ lụy sầu
Nhân tình thế thái muôn màu
Người ghen kẻ ghét mưu cầu lợi danh
Lòng người tốt xấu mong manh
Khi đen lúc trắng cũng nhanh đổi dời
Sống trong dâu bể cuộc đời
Lựa điều để sống lựa lời tặng nhau
Cuộc đời hai mặt trước sau
Dù là oan trái khổ đau vốn nhiều
Nhưng đời cũng đẹp bao nhiêu
Vì đời còn có muôn điều tốt tươi
Đời đẹp vì có tình người
Đời đẹp vì có nụ cười thiện lương
Bao người chia sớt tình thương
San cơm sẻ áo nhịn nhường tha nhân
Bao người đẹp đức tốt ân
Bao người cứu rỗi chúng dân đói nghèo
Căn lành nghiệp tốt vẫn gieo
Người đi từ thiện mà theo lên rừng
Người giàu đói khổ đã từng
Nay đem của cải mà mừng chúng sinh
Người đem câu kệ lời kinh
Luận vào nhân thế… Vô minh tiêu dần
Cho nên trong cõi hồng trần
Cuộc đời hai mặt… Ta cần tĩnh suy..!
Thơ: Bách Tùng Vũ
BÀI VIẾT LIÊN QUAN:
- Nhịn
- Lên 6
- Buông bỏ
- So sánh
- An nhiên giữa chốn muộn phiền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét