Người hiền lành bị đời coi rẻ
Biết bao người nhìn ánh mắt khinh khi
Chẳng được nói những điều mình suy nghĩ
Nói ra rồi cũng chẳng để làm chi.
Người sắc sảo biết bao ngày gồng gánh
Vẫn lo toan sau trước được vẹn toàn
Nhưng đời vẫn chẳng thể nào vừa ý
Trách chê rằng ghê gớm chẳng hiền ngoan.
Đời là thế biết sống sao cho phải
Cũng thực tâm tận hiến biết bao lần
Cứ tự nhủ cho đi là nhận lại
Mà sau cùng cay đắng với lặng câm.
Người đời sống vẫn vô tình như thế
Đợi mong ta gánh vác những nhọc nhằn
Nhưng vẫn phải sống nép mình như lá
Chẳng buông lời an ủi lúc khó khăn.
Thật chẳng dễ sống vừa lòng thiên hạ
Chỉ sống sao thanh thản lòng mình
Ai cũng sẽ có những ngày mệt mỏi
Giữa bao người chẳng muốn nói thanh minh.
Ai tài giỏi cứ để đời phán xét
Ai khôn ngoan thực tế sẽ trả lời
Chẳng cần phải bận tâm bao ánh mắt
Những học hằn nơi miệng lưỡi đầu môi.
Tác giả: Nghinh Nguyễn
BÀI VIẾT LIÊN QUAN:
- Nhịn
- Lên 6
- Buông bỏ
- So sánh
- An nhiên giữa chốn muộn phiền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét