Sau góc bếp, con trai thương mẹ..., chỉ nhắc vài lời cho qua...! Bữa cơm chiều hôm ấy, chỉ có một mình bà ngồi ăn... trong nước mắt...!
Chúng nó đâu biết bà buồn lắm...! Chúng đâu biết khi cháu khóc vì đau, lòng bà cũng bị xé nát, chúng đâu biết bà giữ cháu với bao nhiêu yêu thương, không thể có tên gọi để đông đếm, mà chỉ có được từ tấm lòng quí trọng, nâng niu đứa cháu Nội như Cha nó thuở lọt lòng...!
Vài bữa sau, con dâu vì chuyện của con mà cứ nói xa nói gần mãi chuyện giữ cháu, chuyện làm vỡ cái tô kiểu, chuyện quên đóng cổng nhà, chuyện nồi canh nêm hơi mặn... trong mỗi bữa cơm,...
Ngẫm nghĩ..., nước mắt của bà rưng rưng, lòng bà vẫn còn đau rát như ai xát muối...! Cái thời mà bà làm dâu năm xưa...! Bà chưa bao giờ than trách và mách lại mẹ chồng điều gì..., sao ngày nay, con dâu lại như thế...!
Rồi một buổi sớm kia, khi đèn ngoài đường chưa tắt, bà khép nhẹ cánh cửa cổng, bước chân thất thiểu buồn bã ra đường, đón xe về quê...! Nơi đó, chỉ có những con gà, con vịt gọi đàn ăn sáng, chỉ có mấy con chim sẻ ríu rít gọi con thức dậy trên cây me góc vườn, có tiếng gọi thân ái của xóm giềng kêu bà dậy sớm qua nhà uống trà, có chén canh ngon của hàng xóm chia sẻ, không có tiếng hờn, tiếng trách của con dâu...
Bà trả lại mái ấm riêng tư của thằng con trai duy nhất, đứa con trai mà lúc ba nó mất, lúc nó cũng bằng tuổi với đứa cháu nội hôm nay...!
Nước mắt bà luôn chảy xuôi vì thương con...! Biết đâu một ngày nào đó...
Nước mắt chảy xuôi: Chỉ làm nguôi kí ức...!
Nước mắt chảy ngược: Mới thấm được nỗi đau...!
Để cho vợ chồng chúng nó hiểu...!
( Hãy theo dõi trang để cập nhật nhiều nội dung hay và ý nghĩa hơn xin cảm ơn! )
ST
BÀI VIẾT LIÊN QUAN:
- Nhịn
- Lên 6
- Buông bỏ
- So sánh
- An nhiên giữa chốn muộn phiền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét