SỐNG GIỮA TÂM DỊCH

(Tự sự của mình - một người con Lý Hòa đang ở Saigon) 
Một ngày tháng 6 đẹp trời, ngồi ăn cùng cô bạn, lướt vội trang báo "Saigon chỉ thị 15 toàn thành phố, còn quận Gò Vấp thì chỉ thị 16 đó mi" … cô bạn quay qua bưng bát cơm "vậy hả mi" … tôi liền tiếp lời "phong tỏa thì phong tỏa chớ có chi mô hè. Người vẫn đi mần, dân vẫn đi chợ được mà có chi mi hi" 
 Nhưng sự thật, những ngày sau đó dài hơn thế nhiều. Nơi tôi ở đối diện phía bên kia là quận Gò Vấp đang phong tỏa, khoảng cách chỉ bằng từ đầu Sân vận động đến cuối sân. Mỗi ngày nằm trên lầu nghe dưới kia đường tiếng xe cấp cứu chạy liên hồi mà không bình tĩnh nổi. Nước mắt cứ thế mà chực trào. Thành phố căng mình đón đợt dịch mới. Thói quen mỗi ngày của tôi là đếm có bao nhiêu xe cấp cứu chạy qua, ngày hôm nay ít hơn ngày hôm qua là lòng lại vui. Rồi đùng một cái, thành phố chỉ thị 16. Thực phẩm khan hiếm, chợ dân sinh bị đóng cửa. Siêu thị người xếp hàng dài cả mấy chục mét. Đặt mua online 6 ngày vẫn chưa có hàng. Cái cảm giác sợ đói nó ập tới. Tôi bất giác chạy xuống lầu dắt xe liều chạy ra phố tìm đồ ăn. Nhưng xe nổ lốp từ lúc nào. Vội gọi điện nhờ đứa em mua dùm cá khô gửi vào. Nhờ xong rồi. Mấy hôm sau gọi cho bưu điện, bưu điện báo bưu điện gần nhất đã đóng, phải chạy đến bưu điện xa hơn. Rồi xe đâu để đi. Thế là điện em đừng gửi nữa… Chị hàng xóm thương tình cho một ít cá, một ít rau đã dập quá nửa. Vừa nhặt rau vừa khóc. Mấy ngày sau phát hiện ra app NOW vẫn còn thực phẩm. Vội vã lấy hết bình sinh để đặt đồ ăn mà không kịp suy nghĩ. Giá vốn dĩ đã rất cao, cộng thêm phí giao hàng đắt gấp mấy lần ngày thường. Thôi thì có cái ăn là tốt rồi, ăn ít lại là được. Áp lực nhất là mỗi lần cơ thể phát nhiệt nóng trong người bị đau họng. Súc nước muối ngày 3 lần vẫn không hết. Cổ họng rát quá nên leo lên giường nằm ngủ. Mong mai dậy họng bớt đau hơn…. Thành phố vẫn căng mình chống dịch. Ca vẫn tăng mỗi ngày. Làm việc online ở nhà gần 2 tháng, một đứa hướng ngoại như tôi 2 tháng không ra khỏi nhà cộng với lo đồ ăn thức uống, lo dịch bệnh, lo hết tiền… rồi bỗng rơi vào stress. Khóc - cười - trầm ngâm…. Những lúc như thế này, mới hiểu được giá trị nhân văn, giá trị của tình người. Hy vọng thành phố mau hết bệnh… để mọi người lại về cuộc sống như xưa….

Meo Ng

Xem thêm - Link cập nhật các ổ dịch: 

Không có nhận xét nào: