Bàn tay anh sờ nhẹ vào vết sẹo trên má tôi, vừa ôn tồn
hỏi: “Cô là người mẫu phải không?”. Người mẫu ư? Tôi nhìn thẳng vào vị bác sĩ đối diện, cố tìm ra
nét giễu cợt, nhạo báng mình trên gương mặt điển trai đầy nam tính của ông.
Không ai có thể nhầm lẫn tôi với một người mẫu. Tôi là một cô gái xấu xí và thô
kệch với vết sẹo bên má. Ngay cả mẹ cũng cho rằng chị tôi mới là đứa con gái
xinh của bà.
Tai nạn xảy ra năm tôi học lớp bốn. Một khối bê tông trong
khi được cẩu lên để xây nhà hàng xóm đã va mạnh vào mặt tôi và để lại vết sẹo
khá dài trên má. Khi ấy, ba bảo tôi trong tiếng thở dài: ”Con luôn là đứa con
xinh xắn của ba cho dù người khác không nghĩ thế”!
Vâng, tai tôi đã như điếc trước bao lời nhạo báng của lũ bạn
cùng lớp. Mắt tôi giả vờ không nhận ra mình khác các bạn như thế nào. Tôi buộc
mình không được soi gương. Trong một nền văn hoá mà cái đẹp ngự trị thì ai mà
thèm để ý đến đứa con gái xấu xí như tôi. Vết sẹo bên má dìm tôi vào nỗi đau
khôn cùng. Tôi nhốt mình trong phòng mặc cho nước mắt tủi hờn lăn dài mỗi khi cả
nhà ngồi xem chương trình về sắc đẹp. Dần dà, tôi tập làm quen với sự thật.
Nếu mình không có diễm phúc làm một người con gái xinh xắn,
thì ít ra tôi cũng có thể ăn mặc chỉnh tề. Mái tóc được uốn xoăn hiện đại, cặp
kính sát tròng thay cho hai gọng kính cận dày cộm. Tôi chịu khó trang điểm bằng
cách quan sát những người phụ nữ xung quanh, vận trang phục phù hợp. Giờ đây,
tôi sắp kết hôn. Vết sẹo ấy, một lần nữa lại hiện ra như một thách thức trước
cuộc sống mới.
“Dĩ nhiên, thưa ông. Tôi không phải là một người mẫu”, tôi trả
lời với giọng phẫn nộ.
Vị bác sĩ thẩm mỹ hai tay khoanh trước ngực, nhìn tôi trìu mến.
“Thế thì tại sao cô lại lo lắng về vết sẹo đến thế? Nếu không có lý do nghề
nghiệp buộc cô phải tẩy sẹo thì điều gì khiến cô đến đây?”.
Bất giác, vị bác sĩ như đại diện cho tất cả những người đàn
ông tôi từng gặp, những người đã từng chế nhạo, giễu cợt và ruồng bỏ tôi, phản
bội tôi. Theo thói quen, tôi lại sờ tay lên má. Vết sẹo vẫn hằn trên mặt. Nó như
nhắc tôi rằng ngươi là một cô gái xấu. Tự dưng mắt tôi đỏ hoe, cay xè. Người
bác sĩ kéo ghế đến bên tôi, ôn tồn bảo:
“Để tôi nói cho biết tôi nhìn thấy gì ở người đối diện. Một
cô gái xinh xắn. Không phải một cô gái hoàn hảo mà là một cô gái xinh xắn. Cô
biết Laura Hutton chứ? Bà ấy có một khe hở trên hàm răng cửa, Elizabeth Taylor
có một vết sẹo nhỏ trên trán”.
Đoạn, ông dừng lại và đưa cho tôi cái gương, tiếp lời: ”Tôi từng
tự hỏi tại sao những người phụ nữ nổi tiếng lại có khiếm khuyết và tôi cũng tự
tìm ra câu trả lời cho mình. Chính sự không hoàn hảo đó, cái có thể xem như là
điểm thua kém của họ lại khiến họ nổi bật hơn mà không hề lẫn lộn với người
khác. Và cũng khiến ta nhớ đến cô ấy như một con người bằng xương bằng thịt vì
"nhân bất thập toàn mà”! Đừng để ý đến những kẻ xuẩn ngốc chê cười gương mặt
cô. Cô dễ thương, xinh xắn vì cô là chính cô. Vẻ đẹp thật sự toả sáng từ bên
trong con người cô. Hãy tin lời tôi!“.
Tôi nhìn vào gương. Những lời nói của vị bác sĩ vang mãi bên
tai.
Nhiều năm sau đó, tôi trở thành một phụ nữ nổi tiếng rất được
mến mộ về diễn thuyết và hùng biện trước hàng trăm người. Tôi biết mình là ai.
Khi tôi thay đổi cách nhìn nhận tích cực với chính mình, những người khác cũng
buộc phải thay đổi cách nhìn nhận tôi.
Vị bác sĩ không xóa vết sẹo trên mặt tôi. Ông đã xoá đi vết sẹo
mặc cảm tư ti trong tâm hồn một cô gái.
St
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét