Tôi có 3 ông anh trai. Hồi nhỏ, các anh luôn chơi chung với nhau, tôi là con gái, bị ra rìa.
Theo lý luận của các anh trai, con gái không phù hợp với các trò phá như giặc, quậy banh xóm. Thế nhưng, tôi vẫn lẽo đẽo đi theo, đòi chơi chung (tất nhiên có cả nước mắt và cả sự "bảo hộ" của má tôi nữa).
Anh đầu của tôi có khiếu về mỹ thuật, thích vẽ với cắt may và dọn dẹp nhà cửa. Hồi nhỏ, tóc tôi chẳng bao giờ phải đưa đi tiệm vì anh cắt tóc cho tôi theo kiểu "Maika từ trên trời rơi xuống"!>>>> NGƯỜI LÁI XE ÔM VÀ CÔ SINH VIÊN
Nhớ năm học lớp 3, cuối năm tôi được lên xã nhận
giải thưởng mà quần áo cũ ngắt (hồi đó, tết mới được may áo mới).
Anh sáng trí lấy cái nồi, bỏ than củi vào để ủi đồ (vì nhà không
sắm bàn ủi). Kết quả, anh làm cháy của tôi hết một cái quần.
Anh thứ ba của tôi học rất giỏi, may quá, anh
còn mê đọc sách. Thành thử bao tiền dành dụm được từ những bữa đi
câu cá, bắt tôm cua đem bán, anh đều mua sách, và luôn cho tôi đọc ké.
Có lần, anh biểu tôi đưa hết tiền lì xì để anh xuống trường mua
sách, nhưng lúc về không có cuốn sách nào, tôi khóc một trận, và
tất nhiên cây roi của má cũng không tha cho anh.
Có lẽ hối hận vì đã đem tiền của tôi đi mua
kẹo ăn hết, anh đội mưa đi nhấp cá lóc, được một con to đùng. Và anh
dùng tiền bán con cá to này mua lại cho tôi những quyển sách thần
kỳ. Sau này đi học xa, anh vẫn là người tôi chờ đợi nhất mỗi khi hay
tin anh về, bởi thể nào anh cũng sẽ về cùng với cả đống sách báo
cũ.
Anh kế tôi không mấy siêng năng chăm chỉ, luôn
kèn cựa với tôi. Nhưng đến lúc tôi bị tai nạn gãy cái chân, chính anh
là người chăm nom kè cõng lúc tôi cần đi lui đi tới. Năm tôi đi học
lớp 5, dọc đường bị ong vò vẽ bay ra chích sưng phù hết mặt mũi, tôi
đau quá ngồi khóc bên đường mãi cho đến tối, thấy anh hốt hoảng đi
tìm tôi.
Sau này lớn, mỗi người anh có mỗi tính cách,
số phận, kể cả tôi cũng vậy. Nhà tôi vẫn thuộc diện nghèo nên anh em
mỗi người phải tự lập học hành, sinh kế. Tôi không quá tự hào vì
mình có anh thành đạt, mà tôi tự hào vì có những người anh yêu
thương mình.
Thương, như kiểu anh hai, là nông dân chính
hiệu, biết tôi thích ăn bắp luộc, cá lóc nấu chua nên lần nào tôi về
thăm quê, anh luôn chuẩn bị sẵn những thứ này để dành cho tôi.
Thương như kiểu anh ba, việc gì khó khăn dù tôi
không nhờ, anh đều sẵn sàng gánh hết.
Hay như kiểu anh kế tôi, chảy nước mắt lúc
sang thăm tôi khi tôi lâm bệnh ngặt nghèo. Không giúp được gì nhiều,
cũng chẳng lời hay để an ủi, nhưng anh biết mình có tình thương.
St
>>>>>TRỢ GIÚP ĐỒNG BÀO 2 XÃ TÂN VÀ THƯỢNG TRẠCH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét