Nửa đêm. Chuông điện thoại reo vang làm người mẹ thức
giấc. Như chúng ta biết, ai nghe điện thoại reo lúc nửa đêm cũng bực mình nhìn đồng
hồ và lẩm bẩm... Nhưng buổi đêm đó thì khác, người mẹ ấy cũng khác.
- Mẹ đấy ạ? – Giọng nói trên điện thoại cất lên,
như đang thì thầm, rất khó đoán là người gọi bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chắn là
cô gái đó đang khóc. Rất rõ. Giọng thì thầm tiếp tục:
- Mẹ, con biết là muộn rồi. Nhưng đừng nói ... đừng
nói gì, để con nói đã. Mẹ không cần tra hỏi đâu, đúng con vừa uống rượu. Con mới
ra khỏi đường cao tốc và... Có cái gì đó không ổn.
Người mẹ cố im lặng...
- Con sợ lắm. Con chỉ vừa mới nghĩ là mẹ có thấy đau
lòng không nếu một cảnh sát đến cửa nhà mình và bảo con đã chết vì tai nạn. Con
muốn... về nhà. Con biết, một đứa con gái bỏ nhà đi quả thật là hư hỏng. Con biết
có thể mẹ lo lắng. Lẽ ra con nên gọi cho mẹ từ mấy ngày trước, nhưng con sợ...
con sợ...
Người mẹ nắm chặt ống nghe, nuốt tiếng nấc. Người
mẹ nén những cái nhói lên đau đớn tận trong tim. Khuôn mặt con gái bà hiện rõ
ràng ngay trước mặt bà. Bà cũng thì thầm: "Mẹ nghĩ...".
- Không! Mẹ để con nói hết đã! Đi mẹ... - Giọng cô
gái năn nỉ, lúc này giọng cô gái như một đứa trẻ không được che chở và đang tuyệt
vọng.
Người mẹ đành dừng lại, và bà cũng đang nghĩ xem
nên nói gì với con. Giọng cô gái tiếp:
- Con là đứa hư hỏng, mẹ ạ! Con trốn nhà! Con biết
con không nên uống rượu say thế này, nhưng con sợ lắm, mẹ ơi! Sợ lắm... - Giọng
nói bên kia lại ngắt quãng bởi những tiếng nấc. Người mẹ che miệng, mắt đầy nước.
Tay người mẹ chạm vào ống nghe điện thoại làm vang
lên tiếng "cạch", nghe như tiếng đặt máy, cô gái vội kêu lên:
- Mẹ còn nghe con không? Con xin mẹ đừng đặt máy!
– Con cần mẹ, con thấy cô đơn lắm!
- Mẹ đây, mẹ sẽ không đặt máy đâu – Người mẹ nói.
- Mẹ ơi, con lẽ ra phải nói với mẹ. Con biết lẽ ra
con phải nói với mẹ. Nhưng khi mẹ nói chuyện với con, mẹ chỉ luôn bảo con là phải
làm gì. Mẹ nói mẹ đã đọc hết quyển sách tâm lý và biết cách dạy con, nhưng tất
cả những gì mẹ làm là chỉ bắt con nghe thôi. Mẹ không nghe con. Mẹ không bao giờ
để con nói với mẹ là con cảm thấy ra sao. Cứ như là cảm giác của con chẳng quan
trọng gì vậy. Có phải vì mẹ nghĩ mẹ là mẹ của con và mẹ biết hết mọi lời giải đáp
không ? Nhưng đôi khi con không cần những lời giải đáp. Con chỉ cần một người lắng
nghe con...
Người mẹ lặng đi. Bà nhìn những quyển sách tâm lý
bà để ở đầu giường. - Mẹ đang nghe con đây – Người mẹ thì thầm.
- Mẹ ơi, khi ở trên đường cao tốc, con không điều
khiển nổi xe nữa. Con nhìn thấy một cái cây to lắm chắn đường con. Con muốn đâm
vào nó. Nhưng con cảm thấy như con đang nghe mẹ dạy rằng không thể lái xe khi vừa
uống rượu. Cho nên con dừng lại đây. Mẹ ơi, vì con vẫn còn... muốn về nhà – Cô
gái dừng lại một chút – con đi về nhà đây, mẹ, cho con về, mẹ nhé?
- Không – người mẹ vội ngắt lời, cảm thấy cơ thể
như đông cứng lại – con ở yên đó! Mẹ sẽ gọi một chiếc taxi đến đón con. Đừng tắt
máy, hãy nói chuyện với mẹ trong khi chờ taxi đến.
- Nhưng con muốn về ngay, mẹ ơi...
- Nhưng hãy làm điều này vì mẹ, hãy chờ taxi đi, mẹ
xin con.
Người mẹ thấy cô gái im lặng. Thật đáng sợ. Không
nghe cô trả lời. Người mẹ nhắm mắt, thầm cầu nguyện trong khi người bố đi gọi một
chiếc taxi. Cô gái im lặng rất lâu nhưng cô không tắt máy và người mẹ cũng vậy.
- Có taxi rồi mẹ ạ! – Tiếng cô gái bỗng vang lên
và có tiếng xe ôtô dừng lại. Người mẹ bỗng thấy nhẹ nhõm hơn.
- Con về nhà ngay đây, mẹ nhé!
Có tiếng "tích", có lẽ là tiếng tắt máy điện
thoại di động. Rồi im lặng. Người mẹ đứng dậy, mắt nhòe nước. Bà đi vào phòng
cô con gái 16 tuổi. Người bố đi theo, và hỏi:
- Em có nghĩ là cô bé đó sẽ biết là cô đã gọi nhầm
số điện thoại?
Người mẹ nhìn đứa con gái đang ngủ ngon trên giường,
và trả lời:
- Có lẽ cô bé đã không gọi nhầm...
- Bố mẹ làm gì thế ? – Giọng ngái ngủ của cô con
gái cất lên khi cô mở mắt và thấy bố mẹ đứng cạnh giường mình.
- Bố mẹ đang tập... – Người mẹ trả lời.
- Tập gì ạ ? – Cô bé lẩm bẩm, gần như lại chìm vào
giấc ngủ.
– Tập lắng nghe – Người mẹ nói thầm và vuốt tóc cô
con gái...
St
Hình ảnh minh họa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét