Bước vào trường đời năm 22-23 tuổi, với tôi lúc ấy mọi thứ thật mơ hồ. Tôi tốt nghiệp ở 1 trường không mấy danh tiếng (ULSA - nếu bạn biết - khóa C10), học 1 khoa không ưu ái con trai (Kế toán), bằng tốt nghiệp của tôi cũng chẳng đẹp: Khá. Vậy nên hiển nhiên là tôi nhận được bài học đầu tiên:
Bài học thứ 1: Bằng cấp để làm gì?
Xã hội không coi trọng
bằng cấp, điều đó đúng hay không thì chưa biết. Nhưng bằng mà không tốt thì sẽ
gặp khó khăn nhiều lắm.
> MÁ VÀ CHỊ
>>ANH CHỒNG LÀ NGƯỜI SAI HAY CHỊ VỢ SAI
>>>TẠI SAO CHÚNG TA PHẢI VIẾT
>>>>MỘT MIẾNG KHI ĐÓI
>>>>>KHI KHÓ KHĂN ẬP ĐẾN, BẠN SẼ LÀ…
Lúc đầu tôi hồ hởi
đưa bằng của mình vào hồ sơ xin việc, nhưng nhanh chóng nhận ra trên tập CV
trong tay nhà tuyển dụng có nhiều bằng KTQD, HVTC, Ngoại thương... và người ta
còn đạt loại Giỏi. Vậy tôi làm gì có "cửa". Đã thế người ta còn hỏi
"Em có kinh nghiệm không?" - Không à, thế thì không được rồi.
Đó là chuyện hơn 10 năm
trước. Sau 10 năm nhìn lại thị trường tuyển dụng thì thấy vẫn vậy. Hay có thể
tôi không cập nhật thông tin nên chưa biết có gì thay đổi không.
Mất mấy tháng mà không
tìm được công việc nào. Tôi không chê trách gì ngôi trường tôi học. Tôi đã có
quãng thời gian tuyệt vời ở đó: tập trung học tập, làm lớp trưởng, được bạn bè
quý mến, thầy cô cũng quý mến tôi. Ở đó tôi tìm lại được chính mình sau 2 lần
thi trượt đại học. Nên cái gì cũng có giá của nó, phải chấp nhận mà đi tiếp. Nếu
có trách chỉ trách bản thân. Những cái gì đã là quá khứ thì không thay đổi được
đâu, chỉ có đi tiếp như thế nào thôi.
Tôi lúc đó chỉ nghĩ là:
muốn kiếm tiền bằng sức lao động của mình. Bởi vậy nên việc gì cũng được, miễn
là chân chính và kiếm ra tiền. Bố tôi chỉ cho tôi 1 chỗ: Làm rửa xe máy. Tôi
vui vẻ nhận lời.
Bài học 2: Giá trị sức
lao động
Nếu mà nghĩ 12 năm học,
rồi học cả cao đẳng (lúc ấy tôi mới học xong cao đẳng) mà để đi rửa xe máy thì
thật là "kém". Phí tiền ăn, tiền học để làm gì, khi mà công việc này
không đòi hỏi phải có học. Học xong lớp 4 cũng đi làm việc này được, miễn là có
sức khỏe và đủ tuổi lao động. Tôi chẳng để tâm lắm tới điều này. Bởi vì khi ấy
tôi nghĩ rất đơn giản.
Làm việc đó kể ra cũng
vui. Quen những người bạn mới, họ đúng là không được học hành đầy đủ, không có
điều kiện như tôi, nhưng họ rất nhiệt tình và thân thiện. Họ giúp đỡ tôi nhiều.
Một "công tử bột" như tôi làm sao làm việc này tốt được. Vậy nên được
họ giúp đỡ quả là may mắn với tôi.
Tháng đầu tiên được trả
công. Cầm những đồng lương đầu tiên mình làm được, tôi không nghĩ đến số lượng.
Tôi chỉ nghĩ là "vậy là mình đã kiếm được tiền". Những ngày tháng đổ
mồ hôi, bùn đất đầy người, nước xà phòng ăn mòn da tay, những mệt mỏi sau cả mấy
tiếng lao động... cuối cùng cũng được đền đáp.
Chỉ đến tháng thứ 2 tôi
mới để ý đến "bao nhiêu". Tôi nhẩm tính để biết một tháng mình lao động
bao nhiêu tiếng, được trả công bao nhiêu. Vậy là 1 giờ được trả lương ngần ấy
cho việc rửa xe. Tôi đã hiểu. Hẳn là việc khác thì lương khác, công sức bỏ ra
cũng khác.
Lao động chân tay trả
lương bèo lắm. Bởi vì ai cũng làm được. Chẳng cần được đào tạo bài bản, chẳng cần
bỏ tiền bỏ thời gian ăn học nhiều, cứ có sức là làm được. Vậy thì 12 năm học, 3
năm cao đẳng nó phải khác.
Sau khoảng 4 tháng tôi
nghỉ làm. Vì tôi tìm được 1 công việc đúng ngành nghề. Tuy lương không cao vượt
trội so với việc rửa xe máy, nhưng chắc chắn cách thức làm việc sẽ khác, phù hợp
hơn với 1 đứa như tôi.
Những ngày tháng rửa xe
khiến tôi nhận ra: Mình không hợp với nghề này, và mình không bao giờ muốn làm
nghề này 1 lần nữa.
Những tưởng đi làm chốn
công sở, công việc bàn giấy sẽ an nhàn và dễ kiếm tiền hơn, nhưng làm rồi mới
biết: NHẦM, NHẦM TO!
Việc gì mà tạo ra giá
trị trực tiếp thì luôn có người đảm nhiệm rồi, cũng không đến lượt 1 thằng lính
mới như tôi sờ vào.
Những người ấy sao mà
giỏi: Giỏi giao tiếp, giỏi nịnh, giỏi xã giao, giỏi nói dối, giỏi chuyên môn,
giỏi tính toán, giỏi thủ đoạn... cái quái gì cũng giỏi. Tôi như lạc vào 1 cái
mê cung với đầy rẫy những năng lực, thủ đoạn, gian dối... cứ cuốn vào nhau, khiến
tôi chẳng biết đường nào mà lần. Họ làm tốt như vậy rồi cần gì đến mình nữa -
tôi tự hỏi.
Công việc hàng ngày của
tôi là: đến công ty thì chào hỏi người ta, rồi đi rửa chén, pha trà, quét nhà,
tưới cây, ai sai ra ngân hàng thì đi, ai bảo tìm giúp đồ thì tìm, ai nhắn làm
cái gì thì làm. Trong các cuộc họp thì chẳng ai nói gì ngoài sếp lớn, tôi cũng
ngậm miệng an phận, bởi biết gì mà nói.
Mỗi ngày đi làm tôi cảm
thấy: Mình đang làm cái quái gì vậy? Còn tệ hơn cả rửa xe nữa. Nhận lương (đôi
khi chậm) mà chẳng thấy vui. Chỉ thoáng vui vì có tiền tiêu thôi, còn lại là buồn.
Buồn vì lương này nó không phản ánh đúng giá trị sức lao động. Tôi mà là người
trả lương thì tôi sẽ không trả cho 1 thằng làm những việc như vậy.
Tệ hơn nữa là tôi không
biết lối thoát ở đâu. Bởi "đúng ngành nghề được đào tạo rồi nhé",
"làm văn phòng chẳng sướng hơn lao động tay chân à?". Tôi sẽ đối mặt
ra sao với những ánh nhìn từ bố mẹ, người yêu, bạn bè bây giờ?
Một lần nữa tôi nhận
ra: Mình không hợp với việc này.
Giá như có ai, giá như
có cách gì thoát ra, chắc chắn tôi sẽ nắm lấy. Nhưng chỉ biết chờ đợi và hy vọng
thôi. Bởi bản thân tôi đã lạc lối và bất lực rồi.
Bài học thứ 4: Tra tấn
bằng cafe
Sau một thời gian làm
văn phòng, có 1 người xuất hiện và họ kéo tôi ra khỏi môi trường đó. Với tôi mà
nói đó là 1 lối thoát. Nhưng ở 1 góc nhìn khác, người ta bảo rằng đó là cách
khéo léo để cho tôi nghỉ việc mà không mất uy tín. Sao cũng được! Điều tôi cần
lúc này là một hướng đi mới, không phải đắm mình trong vũng lầy đó nữa.
Khi ấy tôi coi việc rời
công ty, đi theo người ta là để "học khôn". Bởi tôi tự nhận thấy mình
ngu dốt, kém cỏi, bất tài. Tôi chẳng có năng lực gì đặc biệt. Học hành cũng chẳng
hơn ai. Va chạm trường đời khiến tôi nhận ra mình không thích nghi nổi với môi
trường khắc nghiệt.
Người kia, tạm gọi là 1
ông anh, bảo tôi: mày suy nghĩ chậm lắm. Quả thật khi 1 vấn đề xảy ra, tôi chưa
kịp hiểu có chuyện gì thì ông anh đã nghĩ được trăm ngàn hướng. Người ta còn
chưa kịp nói ông ấy đã đoán ra, đã nghĩ thông và nói thay cho họ luôn. Mồm miệng
ông ấy thì hót hay hơn cả đa cấp. Tôi phục lắm, thầm nghĩ đây đúng là người thầy
phù hợp với mình.
Ông anh hay hẹn tôi ngồi
cafe nói chuyện. Những buổi cafe dài miên man, lúc đầu là 1-2 tiếng, sau dần
4-6 tiếng. Chủ yếu tôi ngồi nghe ông anh nói. Tôi được khai sáng nhiều điều. Cuối
những buổi nói chuyện ấy, tôi sẵn sàng trả tiền cafe, bởi cái giá cho những bài
học chỉ là 1 ly cafe, quá rẻ!
Nhưng không phải buổi
cafe nào cũng vui vẻ và có bài học hay. Có những buổi ông anh chất vấn tôi. Giống
như hỏi cung, như đi phỏng vấn, như đứng trước quan toà. Ổng bắt tôi suy nghĩ về
tương lai, về bản thân, về những gì tôi làm, những điều tôi nói. Ổng quay tôi
như quay dế. Tôi im lặng ko dám trả lời, ổng lại đá sang chuyện khác. Khi tôi
vui vẻ thoải mái hơn ổng lại đá xoáy tôi. Một trò chơi kéo co về thần kinh diễn
ra suốt 4-5 tiếng đồng hồ. Thận và bàng quang tôi như muốn nổ tung vì buồn đái,
mồ hôi túa ra, tim đập nhanh, đầu óc quay cuồng... hơn cả là nỗi sợ. Tôi lo sợ
về tương lai u ám của mình. Tôi chẳng biết mình nên đi đâu, làm gì. Tôi muốn
nói một cái gì đó, nhưng cổ họng cứ nghẹn đắng...
Tiền cafe tôi vẫn trả,
dù tôi không còn nhận lương và không có nguồn thu nhập nào khác.
24 tuổi, tôi lạc lõng
giữa dòng đời, móc từng xu cuối cùng cho những ly cafe. Giờ nó không còn rẻ nữa.
Bài học thứ 5: Còn muốn
trả tiền cafe nữa không?
Tôi vẫn nhớ hôm ấy, ông
anh ngồi thuyết giáo cho tôi 1 bài dài về chuyện: đừng mất tiền ngu.
Như thường lệ, tôi vẫn
thấy hay. Gần như chưa bao giờ tôi thấy ông anh hết chuyện để nói. Những câu
chuyện mới lạ, hấp dẫn và thú vị. Những bài học về cách ứng xử trong cuộc sống
luôn có sức hút với tôi. Cuối buổi ông anh nhìn tôi dò xét: mày còn bao tiền
trong túi.
Tôi bảo: em vẫn còn tiền.
Tôi móc ví trả tiền
cafe.
Ông anh hỏi: thế muốn
ngồi cafe nữa không?
Lúc ấy tôi nghĩ: ông
anh muốn ngồi nữa à? Tôi thì mỏi lắm rồi. Cũng biết gì để nói đâu, toàn ngồi
nghe đấy thôi. Nhưng tôi vẫn gật đầu: anh muốn uống ở đâu?
Ông anh nhìn sâu vào mắt
tôi: Mày vẫn muốn uống nữa à?
Tôi mới phải là người hỏi
câu này mới đúng chứ nhỉ? Tôi ngập ngừng: Anh muốn uống thì em ok thôi.
Kiểu trả lời lấp lửng,
trốn tránh, đẩy trách nhiệm cho người khác dường như đã quá quen với tôi rồi.
Thế thì đi tiếp! Ông
anh vừa nói vừa dắt xe ra khỏi quán.
Đi một lúc, ông anh hỏi:
Thế những gì tao nói mày có hiểu không?
Tôi trả lời như phản xạ:
Hiểu chứ ạ.
Phét! mày chả hiểu cái
gì.
Tôi im lặng ko biết
mình mắc lỗi gì?
Nếu không thích uống
cafe nữa thì mày phải nói.
Dạ...
Tiền trong túi mày, muốn
tiêu gì là quyền của mày.
Dạ...
Nếu không cần thiết thì
đừng có mất tiền ngu. Mày suýt mất 1 cốc cafe nữa vì ngu đấy.
Giờ tôi mới giật mình.
Đúng là tôi không muốn uống cafe nữa, vậy mà tôi vẫn gật đầu đi uống tiếp. Bởi
vì cả nể, bởi vì quý mến, hay bởi vì sợ không dám từ chối người ta. Đúng là mất
tiền ngu.
Em hiểu rồi.
Thế đi về được chưa?
Tiền trong túi mình là
tiền của mình. Tiền ra khỏi túi thì không còn là của mình nữa, kể cả cho người
ta vay. Nếu không kiểm soát được tiền trong túi mình thì chẳng bao giờ khôn lên
được đâu.
Có lẽ đây là bài học đắt
giá nhất tôi học được sau khi gia nhập trường đời.
Bài học 6: Yêu xa
Dù sự nghiệp chưa đi đến
đâu nhưng tôi vẫn có người yêu. Người yêu tôi kém tôi 7 tuổi. Tại thời điểm đó
- khi mà tôi nghỉ việc để theo học ông anh - thì cô ấy đang học xa nhà. Gọi là
xa thôi, chứ khoảng cách cũng chỉ tầm 50 km, cỡ 1h30' đi xe máy. Cuối tuần nào
hai đứa cũng gặp nhau. Nếu không phải cô ấy về HN gặp thì tôi cũng phóng xe lên
trường. Ban đầu tôi thấy khá mệt mỏi vì điều này. Những áp lực từ công việc, tiền
bạc, giờ lại phải dành thời gian, công sức để tới thăm cô ấy nữa.
Cô ấy thuộc kiểu người
nghịch ngợm, hồn nhiên, vô tư. Đó là điều cuốn hút tôi, là lý do tôi yêu cô ấy,
mà nó cũng khiến tôi lo lắng. Ở trường, cô ấy có rất nhiều người thích, theo đuổi.
Tôi biết hết những người đó: từ thầy giáo, bạn cùng lớp, bạn khác trường, thậm
chí đến cả từ mạng xã hội nữa. Có thể nói cô ấy cũng khá xinh xắn nên mới thu
hút nhiều người đến thế. Tôi là đàn ông nên tôi biết rõ những người kia muốn gì
từ cô ấy. Tôi xuất hiện ngang nhiên trước mặt họ, để cho họ thấy rằng cô ấy đã
có người yêu, nhưng bọn họ vẫn không chịu từ bỏ.
Nhiều người nói với tôi
là: Sao mày chịu được điều đó?
Bố mẹ tôi cho rằng việc
cứ cuối tuần đi-về 100km là mệt mỏi và nguy hiểm.
Ông anh họ tôi cho rằng:
việc gì phải khổ như vậy.
Ông anh xã hội tôi cho
rằng: làm sao tin tưởng được? 1 tuần có 2 ngày mày ở đó, còn 5 ngày kia thì
sao?
Đỉnh điểm có 1 vụ tôi
nhớ mãi: đó là có 1 anh chàng (tạm gọi là anh chàng đi, vì nó kém người yêu tôi
2 tuổi, tức là kém tôi 9 tuổi), anh chàng này muốn tán người yêu tôi. Dù biết
tôi là người yêu cô ấy thì cậu ta vẫn dám đi cùng chúng tôi khi tôi đưa cô ấy từ
trường về nhà vào 1 dịp cuối tuần. Nếu hỏi tôi có ghen không thì chắc chắn là
tôi có. Nhưng tôi không thể hiện ra trước mặt anh chàng này.
Về tới nhà, khi chỉ 2 đứa
với nhau, tôi mới nói rõ cho cô ấy biết là tôi rất khó chịu. Và muốn cô ấy hãy
nghiêm túc về chuyện này, rằng như vậy là đủ rồi, đừng chơi đùa với tình cảm của
người khác nữa.
Bởi vì cô ấy còn trẻ tuổi,
còn hồn nhiên nghĩ rằng được nhiều chàng trai theo đuổi là thú vị lắm. Tôi hiểu
điều đó, rất hiểu, bởi tôi cũng từng như vậy. Tôi đã trải qua và tôi đã thấy kết
cục dành cho mình: đó là sự rạn nứt trong tình yêu, đó là sự lợi dụng trong các
mối quan hệ không ràng buộc. Người ta chỉ đến vì tình dục, hoặc vì lợi dụng được
điều gì đó, chứ người ta không có chút trách nhiệm nào. Người ta dễ dàng phủi
tay, quay đầu khi đã đạt được mục đích. Người ta sẽ không tin tưởng, không kiên
trì, không có mặt những khi mình thật sự cần họ.
Tôi cố tình cho phép cô
ấy được nếm trải cảm giác đó, để khi tôi nói ra thì cô ấy có thể hiểu được (mà
thực ra có ngăn cấm thì cũng chẳng được đâu). Tôi cũng muốn cảnh báo và ngăn chặn
trước khi cô ấy gặp nguy hiểm thực sự.
Yêu xa là 1 thử thách lớn
trong tình yêu. Nó không chỉ đòi hỏi người ta phải kiên trì, tin tưởng nhau, mà
nó còn là sự thấu hiểu. Những cám dỗ từ vật chất, từ dục vọng, từ điều tiếng xã
hội... đó mới thực sự là điều khiến người ta xa cách, không đơn thuần chỉ là
khoảng cách địa lý.
Tôi rất sợ mất cô ấy,
nhưng tôi cũng hiểu là nếu công việc không có tiến triển, nếu tôi không có khả
năng nuôi sống bản thân mình, thì chắc chắn tôi sẽ mất cô ấy.
Vấn đề là: tôi đã có
quá nhiều thứ để sợ rồi. Và khi đến đường cùng, khi không còn gì để mất nữa,
thì người ta thường không còn lo sợ bất kỳ điều gì nữa.
St
Hình minh họa
> TRỞ VỀ NƠI BÌNH YÊN
>>KÝ ỨC
>>>ANH HAI, THỔI SẠCH ĐI RỒI MÌNH ĂN NHA
>>>>NGÀY MẸ GIÀ ĐI.
>>>>>HÃY TRỒNG MỘT BÔNG HOA KHOAN DUNG TRONG TRÁI TIM THÙ HẬN
> TRĂNG NGHẸN
>> THÁCH THỨC
> >>ĐƯỜNG VONG
>>> >TẤM LÒNG CỦA MẸ
>>>>> GIẢN DỊ VÀ KHIÊM TỐN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét