Những
người xung quanh nhìn một người phụ nữ tiều tụy, nghèo khổ ấy lục túi lấy tiền,
những đồng tiền chẵn lẻ khác nhau chứng tỏ được thu gom theo kiểu bỏ ống, nhưng
cũng đủ để bù giá vé. Ai cũng ngạc nhiên khi thấy chị quyết định không chút đắn
đo, có người còn cười cợt vì cho rằng nghèo mà “chơi sang”. Hầu như chị không
quan tâm đến thái độ, ánh nhìn của những người xung quanh, với chị, được đổi giờ
bay sớm hơn là quan trọng nhất.
> CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG VỀ NGHỀ GIÁO
>>> NGƯỜI LÁI XE ÔM VÀ CÔ SINH VIÊN
Nam nhân viên giám sát mặt đất như muốn xác định lại:
“Chị mua vé hạng thương gia cơ à?”. Chị đáp lại: “Dạ vâng! Chứ mẹ chết thì phải
làm sao hả chú?”.
Những người xung quanh nghe câu nói của chị đều lặng
ngắt và thực sự chia sẻ. Có thể chị không hề biết hạng thương gia là gì, và chị
cũng không bận tâm khi phải thêm số tiền không nhỏ đối với chị, để chỉ về với mẹ
sớm hơn một giờ. Một giờ thôi nhưng quý báu vô cùng.
Dù chị không kể ra, nhưng ai cũng có thể hiểu chị là
công nhân hoặc là người tha phương kiếm sống. Cuộc mưu sinh và cái nghèo không
cho chị có cơ hội bên mẹ những ngày đau yếu, chỉ khi tử biệt sinh ly mới tất tả
chạy về. “Chứ mẹ chết thì phải làm sao hả chú?”, một câu nói chưa đựng nỗi đau
và cũng là sự uất hận của người con không gặp mặt mẹ trước khi mẹ mất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét