Ta về với biển với sông
Nhật Nguyễn
Nghe hồn ru gió ghép thành hồn quê.
Lắng nghe nhịp thở bốn bề
Lắng nghe nhịp thở bốn bề
Lẫn trong tiếng sóng biển quê dạt dào
Thuyền ai gọi bạn , xôn xao mái chèo
Đêm trăng lòng dạ nôn nao
...Ta về tìm lại tận cùng
Bến sông bờ bãi ,đã từng xa xưa
Cánh diều no gió đong đưa
Lưng Cha cõng chiếc thuyền bơ tròng
trành
Lâu rồi quen chốn thị thành
Hồn quê vẫn ấm ngọt lành trên môi
Củ khoai , lát sắn Mẹ phơi.
Bữa cơm quê ấy nuôi tôi qua ngày
Hè về Lào thổi hây hây
Võng đưa kẽo kẹt ru bầy trẻ thơ
Ngoài trời cây lá bơ phờ
Nắng hong cát trắng bỏng sồi bàn chân
Chị tôi gồng gánh tảo tần
Mớ tôm , mớ cá ,đổi từng bữa ăn
Chợ trên , chợ dưới nhọc nhằn
Tấm thân rong ruổi học hành dở dang
Ngoài kia thoăn thoắt Mẹ đan
Mấy tay lưới, người làng bên thuê
Kiếm thêm thu nhập vụ về
Một năm cũng chỉ một mùa kiếm ăn.
Đến mùa biển động khó khăn
Cất chèo vào bụi để dành năm sau
Cả làng thỏa sức đua nhau
Lên rừng đốn củi ,chất sau lưng nhà.
Mỗi khi bão gió đi qua
Nhà nhà chung nỗi: -mong qua cơn này !
Sau lưng sóng biển dâng đầy
Gọi nhau ra đóng cọc cây giữ làng...
Bao nhiêu vất vả gian nan
Chỉ là kỉ niệm với làng quê ta
Lâu rồi mãi ngấm thịt da
Hồn quê , muối mặn ướp qua tháng ngày./.
Nhật Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét