H. minh họa |
Mẹ ơi !!!!!
Mới đó mà đã hai mươi
hai năm trôi qua!
Từ ngày mẹ bỏ con ra đi
đến bây giờ đã có biết bao đổi thay trong cuộc đời con. Đã bao lần, con cầm bút
lên viết thư cho mẹ, nhưng lần nào nước mắt cũng rơi đầy trang giấy, làm nhòe hết
những dòng chữ của con. Mẹ ơi! sáng nay trước 1 hành động khi con bị người khác
xỉ nhục, lòng con chùng xuống vì nhớ mẹ. Vì mẹ chưa bao giờ nạt con hay đánh
con ....con rất rất nhớ mẹ và thương mẹ vô cùng!
Mẹ ơi! ngày mẹ ra đi là
ngày mà những ngày bắt đầu vào hạ với biết bao nhiêu kỹ niệm đẹp, chưa kịp hưởng
thụ thì mẹ đã âm thầm ra đi, không một lời dặn dò, nhắn nhủ. Như mẹ đã sinh ra
con, nuôi con lớn khôn, đến khi con thành nhân, tưởng thành và có thể đền đáp
công ơn sinh thành dưỡng dục, thì mẹ lại không còn.
Mẹ ơi! con vẫn thường tự
hỏi, lý do nào đã khiến mẹ chọn cho mình một sự ra đi bất ngờ như vậy. Mẹ vẫn
thường bảo với con rằng, mẹ chỉ muốn làm chim để được bay đi khắp nơi. Con đã sợ
hãi bảo làm chim bị người ta bắn. Mẹ lắc đầu cười, mình bay thật cao thì làm
sao ai bắn được.
Mẹ ơi! Bây giờ nhớ lại,
con mới biết là con quá dại khờ, con đã không thấy được những uẩn ức trong lòng
mẹ, Mẹ đã như một con chim bị nhốt trong chiếc lồng phong kiến, luân lý, mà con
đã ngu ngơ không nhận thấy. Con khờ quá phải không mẹ?
Mẹ ơi! Những cơn bệnh
hay những lúc đau đớn mẹ vẫn chôn kín trong lòng mà vẫn không cho con biết mặc
dù lúc đó con mới lên 6 tuổi, cho đến vài năm sau đó con mới nhận ra. Sự ra đi
của mẹ đã khiến con trở thành người cô đơn phải không mẹ!
Mẹ ơi! Sao mẹ không cho
con một dấu hiệu gì về sự ra đi của mẹ vậy? Có uất ức đến đâu, có khổ đau dường
nào thì mình cũng sẽ có cách giải quyết mà mẹ. Sao mẹ lại âm thầm từ bỏ con?
Mẹ! Nay Hội Đồng Hương
Bô Trạch tổ chức cuộc thi viết “QUẢNG BÌNH TRONG TÔI LÀ...”
Con muốn qua đây để gửi
gắm những lời từ sâu trong trái tim con muốn gửi tới Mẹ và cũng muốn nhắn nhủ với
các anh, chị, bạn bè, đồng nghiệp, cùng các em ai còn Cha, còn Mẹ thì bất kỳ
đang sinh sống, học tập và làm việc ở đâu đi chăng nữa thì vẫn luôn luôn hướng
về Quê Hương Bố Trạch-Quảng Bình, nơi đã sinh ra ta và nuôi ta khôn lớn, Và
luôn biết rằng chỉ có mãnh đất Bố Trạch mới nuôi dạy chúng ta thành người được!
😘 Nước mắt
nhạt nhòa những dòng chữ con đang viết. Mẹ ơi, con ao ước phải chi bây giờ còn
mẹ, con sẽ kể cho Mẹ nghe những thay đổi về quê hương Bố Trạch từng ngày như thế
nào ah... nhưng con lại không làm được điều đó và chỉ nhờ những cánh chim
phương xa gửi tới mẹ thôi ah!
Con yêu mẹ nhiều lắm!
Tác giả: Nguyễn Qúy
Sinh năm: 1989
Nghề Nghiêp:Đang học tập
và làm việc tại Nhật Bản
Quê :Hưng Trạch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét