LẤY CHỒNG XA ...

H.minh họa
Ngày quyết định lấy chồng mẹ bảo: ''Lấy chồng xa sau này vất vả thì đừng kêu ai nhá''.
Ngày trẻ nghĩ đơn giản lắm, chỉ là hơn 700km, 10 tiếng ô tô chứ mấy, nghĩ hạnh phúc là phải lấy người mình yêu. Ảo tưởng sức mạnh, nghĩ bỏ tất cả gia đình, bạn bè thậm chí công việc nhiều người mơ không được, đi theo tiếng gọi của con tim là anh hùng, sẽ được tung hô thán phục, chồng mình sẽ vì thế mà yêu thương trân trọng mình hơn.

Cơ mà đời không phải là mơ. Không nghe lời người lớn nhất là bố mẹ mình là một sai lầm, mà cái sai lầm này phải trả bằng rất nhiều thứ nhất là nước mắt.
Cái hào hứng của cuộc sống hôn nhân mới bắt đầu không lâu đã vội tắt ngóm. À thì ra sống ở 1 thành phố xa lạ chẳng phải điều dễ dàng gì. Không anh em, họ hàng thân thích, không  bạn bè, không tất cả. Hoá ra mấy câu sến sẩm kiểu: ''Em chỉ cần anh thôi, được ở bên anh em thấy hạnh phúc rồi'' hay ''Cuộc sống của em chỉ có anh là đủ rồi'' đều là sách vở cả.
Bỏ việc để rồi thất nghiệp, suốt ngày quẩn trong 4 bức tường nhà đợi chồng về. Nói vui nhưng xót hết cả lòng, ''nếu dỗi chồng thì chỉ có chơi một mình''. Chả biết chồng có chán không chứ bản thân mình thì chán tới tận cổ, chán đến phát rồ người và Tấm biến thành Cám lúc nào chả hay nữa.
Có những lúc nhớ nhà, nhớ bạn bè muốn được tụ tập đi đâu đó hay đơn giản là muốn có người nói chuyện đến quay quắt. Có những lúc, ngồi hàng giờ trong nhà chỉ nhìn ra ngoài đường, nước mắt rơi chẳng kìm lại được. Đấy là còn được chồng chiều. Chứ không chắc bỏ đi hết để làm lại từ đầu quá. Ai hiểu? Ai thấu?
 Hôm nào được chồng rủ đi ăn với anh em bạn bè thì mừng như chết đuối vớ phải cọc vì lý do đơn giản là được mặc đẹp, được trang điểm nhẹ nhàng, được thấy mình ''sống''.
Rồi cũng tới ngày mang thai, bao cơn ốm nghén lại hành hạ. Người ta nói lấy chồng gần thì bà ngoại còn qua lại chăm nom các kiểu, còn lấy chồng xa thì xác định chịu cực một mình. Có xót xa không cơ chứ. Bây giờ có hối hận cũng trễ quá rồi...
Lúc ốm đau chồng không có nhà lại thui thủi một mình, sốt đùng đùng vẫn phải làm hết mọi việc như chưa ốm. Lúc ốm là lúc yếu đuối nhất nhưng 1 giọt nước mắt cũng không để rơi vì nếu không mạnh mẽ thì yếu đuối diễn ai xem? Ai hay, ai biết, ai xót, ai thương????
Xét ra, cuộc sống hôn nhân hạnh phúc thì không sao chứ nếu lại theo mốt bây giờ, lấy nhau về ba bảy hai mốt ngày rồi bỏ thì chả hiểu lúc đó mặt đâu mà nhìn bố mẹ.
Nhiều lúc tức bảo mẹ: 'Hay con bỏ về ở với mẹ thôi'.  Mẹ lại thở dài: 'Chúng mày bây giờ sống hiện đại quá, cứ thích là kêu bỏ, sống vì mình nhiều quá. Chả nghĩ cho con cái, bố mẹ. Thích là làm, ra sao thì ra, cái tôi của đứa nào cũng lớn chả nhường nhau bao giờ. Cãi nhau dăm ba câu cũng kêu bỏ, cứ coi cưới xin như trò đùa'.
Rồi mẹ lại khuyên: ''Vợ chồng lấy nhau về, sống được với nhau mới khó chứ bỏ thì đơn giản, ký phát là xong.  Chúng mày còn trẻ thì khổ gì đâu, chỉ bố mẹ già là khổ thôi.  Gì gì thì gia đình có êm ấm cũng là do đàn bà vun vén mà ra, mình đàn bà nhịn đi một tí''.

Đắng… à mà thôi…
Vậy nên muôn đời ''cá không ăn muối cá ươn''.
St

Không có nhận xét nào: