"Nhớ
bản sương giăng, nhớ đèo mây phủ
Nơi nao
qua lòng lại chẳng yêu thương
Khi ta ở
chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn
Trước đây, tôi vẫn cười vô tư khi nghe cô bạn
đồng nghiệp kể "hồi trước, tao ...dạy trên kia không điện, không nước sạch.
Dễ có khi 4-5 ngày mới tắm gội vì thiếu nước. Điện thoại cho ai tao cũng trèo
tít trên ngọn cây hứng sóng. Rồi sáng nào cũng dậy sớm vào các bản gọi học sinh
ra học." Trong suy nghĩ ấu trĩ của mình, tôi nghĩ chắc nó nói quá lên. Thế
kỉ 21 rồi mà nói không có điện, không có nước sạch.
Nhưng không, tôi chết lặng
khi cùng Đoàn đặt chân xuống mảnh đất này. Sự bình yên đến lạ kì, một nỗi buồn
mênh mang. Những ánh mắt ngơ ngác, những em bé không quần áo, đầu trần chân đất
rụt rè khi thấy người lạ. Và khi hỏi một thầy giáo " Ở đây người ta cần thứ
gì nhất" thầy đáp "Nước sạch em à, vì ko có điện, ko máy bơm".
Tôi vỡ lẽ khi nhớ lại câu chuyện của cô bạn" Có lần cả tháng trời ko mưa,
nước dự trữ hết, tao phải đứng trong thau tắm để tận dụng lại nước đó giặt đồ".
Một lần nữa tôi lặng ngưòi khi bao lần mình hất 1 ly nước đầy, mở vòi để nước
lênh láng mà ko chịu tắt.
Mình còn may mắn hơn bao nhiêu đồng bào ở đây mà mình
không hay. Thế mà bao lần tôi mè nheo mẹ vì không ăn thứ này, thứ kia. Trong
khi bạn tôi suốt 5 năm công tác miền núi quên mất bữa ăn sáng, thịt cá trở nên
xa xỉ và quen dần với măng rừng, muối vừng.
Ai đó nói rằng mọi cuộc gặp gỡ đều
có duyên tiền định. Tôi tin vậy. Tin vào chữ "duyên" để một lần nào
đó không xa tôi trở lại vùng đất thượng nguồn. Trở lại là chính tôi giữa bộn bề
cuộc sống💞💞💞
Bé Bự
Bé Bự
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét