GIÓ MÙA ĐÔNG

Cơn gió thổi ngang mùa nghe buốt giá
Anh lạnh lòng với ngần ấy viển vông
Thu chưa kịp rơi lá buồn từ tạ
Mà trời thì đã chớm chuyển sang Đông!
Em với tôi bao cay đắng chất chồng
Bao hoài mong cứ lụi dần, tê tái...
Chưa một lần sưởi cho nhau ấm lại
Ấy vậy mà gió bỗng trở lạnh hơn!
Khi mùa Đông phả hơi thở tủi hờn
Nỗi cô đơn áp vào tim rét mướt
Càng bơ vơ thì lại càng lẻ bước
Càng muốn gần thì lại cứ càng xa!
Gom vào mình hết thảy mọi xót xa
Ta mới nhận ra đâu mới là cuộc sống
Bắt đầu thích lang thang trong những chiều gió lộng
Thích cảm giác một mình trong cái lạnh đầu Đông!
Chẳng còn bận lòng em có về nữa hay không!
Khi anh đã quen dần với sự cô đơn, trống trải
Khi tình yêu kia chưa bao giờ tồn tại
Thì anh cũng học được cách thương mình...
Tự trú bình yên!
-Huân Trần-
>>>