Mùa đông quê tôi

(Lưu ý bài viết hài hước sử dụng nhiều ngôn ngữ địa phương)
lyhoa
Ai mà nhớ nổi cái tiết trời lạnh buốt của mùa Đông cơ chứ. Mùa Đông ở quê tôi ư tôi chỉ nhớ là nó lạnh đến thấu xương, tôi cũng thú thật là tôi chưa từng hút thuốc và để tận hưởng cái khoái cảm hít một hơi thật sâu rồi nhã khói ra ngùn ngùn thì mùa Đông
vô tinh đã đem tới cho tôi cái cảm giác đó rồi lạnh tới phà cã ra hơi. Tôi muốn một lần trở về quê nhà để tìm lại cái dư vị đó, được ngắm nhìn mọi thứ, được lại thấy lũ nhóc khoe khoang những bộ áo ấm dày cộm và rồi bên trong độn nhiều lớp áo nếu có lỡ để lộ ra ngoài thì sẽ bị trêu chộc và bởn cợt " Haha, cái thà mặc áo hai tầng". Về quê vào cuối tháng 12 khiến tôi không thể tận hưởng được cái thi vị của mùa Đông nhưng thật may mắn là tôi bắt gặp ở đâu đó là hình ảnh các chú lớn tuổi đang ngồi đan tre, đương nhiên là tôi chã biết họ đan thứ gì vì vậy tôi đã không vội về nhà mà đeo vội balo qua xem các chú ấy đan. Giộng tôi hỏi ngây thơ pha chút tò mò: - Mấy chú đang đan cấy chi rứa? Tôi hỏi một chú có vẽ lớn tuổi nhất ở đây và trông rất chú tâm làm. Chú ấy vừa kịp quay lại chưa mở miệng trả lời câu hỏi của tôi thì tiếng một đứa nhóc đang ngồi cạnh đấy vuốt tre lại cho thẳng và mượt từng cọng nhỏ chen ngang họng. - Đan cấy ni để thả mực đọ eng. Nó cười khoe hàm răng thưa thớt. Tôi gãi đầu thắc mắc, trông thứ này có vẽ quen quen hồi còn nhỏ có thể đã từng thấy ở đâu đó rồi nhưng bây giờ nó chỉ là dư âm thôi. - Cấy ni mần có khó hông chú. Tôi không trả lời thằng nhóc mà lại hỏi chú kia. Chú ấy có vẽ nhiệt tình. - Dể ớ mà - Nếu cháu ưng để chú vẹ cho. Tôi gật đầu "Dạ" một cái. Chú ấy dạy rất tận tình, đầu tiên là thế này sau đó là thế kia rồi tiếp tục thé nọ ôi sao dể quá tôi bắt đầu biết đan rồi. - Nghề này có lâu chưa chú ? Vừa đan tôi vừa hỏi quên cã chuyện về nhà. - Có cụng lâu rồi đó cháu. Tôi lại hỏi. - Mấy thứ ni cháu chộ trông làng hình như hông diều lắm. Chú ấy cười. - Phởi là hông có mới đúng, tại tước khi thành từng cọng mỏng như di là đạ qua một công đoạn cắt, gọt, mài, rủa rồi, hắn được mần từ tre đó cháu. Điều này tôi biết rồi, tại tôi muốn biết tre được lấy từ đâu thôi ấy mà. tôi lại hỏi. - Rứa tre ni miềng chặt hay là mua và thường thì được lấy ở mô ? Chú ấy giải thích. - Mua chớ cháu, phải qua đủ chổ, đủ kiểu mới về được đây đó, chặt xong rồi lại phải thuê xe chở về lâu và tốn nhiều thời gian lắm. Tôi khờ khạo lại hỏi ngây thơ. - Cấy ni đan xong miềng đem bán hay răng chú hè. Thằng nhóc ban nãy cười dẫy dụa, chú ấy trả lời mà trông cứ như buồn cười. - Không mộ, ai mua mà bán cháu, cấy ni đan xong thành nhiều chộng lớn, đem phơi rồi sau đó đưa ra tàu thả xuống biển để bẩy mực đó cháu - cháu cứ dể hiểu thế ni hi, nó cụng tựa như bẩy sóc, bẩy chim rứa thôi nhưng hông phởi dùng để bẩy chim trên cơn hay bẩy sóc trong lụm mà được thả chưới biển để bẩy mực bằng ánh đèn. Tôi mà hiểu chú ấy đang nói gì thì tôi quả thật thông minh nhưng xin lỗi tôi chã hiểu gì cã và để cho bớt ngại với mọi người ở đây và nhất là thằng nhóc đang cười ban nãy tôi lủi thủi xin về.


Không có nhận xét nào: