(Lưu ý bài viết hài hước sử dụng nhiều ngôn ngữ địa phương)
Bầu trời đẹp đẻ, ngọn gió hiền
hòa, làn mây dịu dàng, mặt nước thỏ thẻ, ánh nắng mát mẽ, hẳn sẽ một ngày tốt
lành.
Tin tức trong làng đồn đại, chuyện tên trộm nguy hiễm vừa mới bị bắt trong làng
đả vượt ngục, để mần đc điều đó hắn đạ qua mặt vòng vây căn giữ kính không kẻ hở của
công an một cách diệu kỳ, điều mà chưa từng một ai có thể mần được trước đây, nhất
là đối với một người tuổi chưa quá hâm mươi, nhà ngục đó nghe đồn là chỉ dùng để
giam giữ biệt lập những tên tội phạm nguy hiểm. Chuyện thật mà như đùa, hung giải
thích sẽ khó ai tin, nhưng vì chuyện ni sẽ khá dài vì vậy tau sẽ kể hắn vào lúc
sau khi kết thúc câu chuyện ngày hôm ni.
Sáng, trời êm dịu, nắng ấm áp,
tau đi dạo trên bờ kè, men theo mép sông êm ả, nhìn ngắm cảnh vật.
Ngắm một hồi cụng chán chê, tau nhảy xuống một cái nốc đang đậu ở gần đó, ngồi hóng gió.
Ngắm một hồi cụng chán chê, tau nhảy xuống một cái nốc đang đậu ở gần đó, ngồi hóng gió.
Trời bắt đầu ngã trưa, gió bực
bội, mây chán nản, nắng than thở, ngồi dưới mạn tàu cảm giác thật oi bức, nhưng
ko thể oi bức khó chịu hơn khi ở nhà, tau quyết định ngồi tiếp...
Nhìn xa xa lên cây cầu bác
ngang qua hai xã, tau lại tự hỏi cái đường dài thẳng tắp khối bê tong khổng lồ ấy
sao lại kiên cường bất khuất đến thế, đã bao lần, hứng gió bão, chịu oi bức, để
mọi vật giẫm đạp trên lưng, vậy mà cầu vẫn hiên ngang đứng vửng vàng.
Chuẩn bị đứng dậy về thì có tiếng
kêu, bất ngờ quá tau suốt méng nựa té xuống sông vì trượt cẳng.
Giộng nói sang sãng.
- Ngồi ngâm thơ mà thẩn thờ dữ hè, đả chưa ? Chú ấy hỏi câu đầy ẩn ý, tau chợt hiễu tau đang ngồi ở đâu và chú đó là ai.
- Dạ cháu xin lỗi, tai ở dà chán quá hung biết mần chi chú nờ.
Chú khụp người, bước xuống nốc, mần dư nỏ quan tâm tới điều tau vừa nói, rồi tự diên hỏi dư yêu cầu.
- Rẽng rứa có muốn thử cảm giác đi tàu một lần cho biết hung ?
- Được rứa còn chi bằng - Tau cười.
Chú dót dầu, đậy van, kẻo dây nổ máy, tàu bắt đầu rung lên rầm rập, tay chú bẻ láy cho múi tàu xoay ngược lại phía sau, tàu bắt đầu chạy từ từ, ra tới gần giửa sông thì dừng lại, bây giờ nhìn kỷ chú đó làn da có vẽ hơi sậm màu so với bộ đồ sặc sở đang mặc điều đó cho thấy chú là người có tố chất của một người đánh bắt nhưng hung phởi là dân đi biển càng chú ý hơi là cái máy ảnh chú đang đeo trên mình. Chú là người ko có gì gọi là bí ẩn nhưng lại khiến người đối diện như tau phởi tò mò.
Lại ngắm nhìn vào bên trong. Đó là những dãy nhà đủ màu sắc, đủ kích cở, nằm tựa mình trên khối tường bê tong trãi dài từ đầu chợ tới tận bờ biển cuối làng, trước mặt là dòng sông xanh êm ả, sau lưng là dãy núi đồi xừng xửng, khung cảnh thật hữu tình.
Tự nhiên tau lại thấy thắc mắc:
- Chú là thợ chụp ảnh hay nhà báo. Tau hỏi nghiêm túc.
- Cả hai đều ko phởi.
Đang nói thì chuông điện thoại của chú ấy reo lên in ỏi.
Có người gọi cho chú ấy, nhìn sắc mặt chuyện có vẽ rất gấp và quan trọng.
- Có muốn đi theo chú ko ? câu hỏi sau khi kết thúc cuộc gọi điện.
- Đi mô ?
- Đi đi rồi khắc dỏ.
Chú cho tàu chạy thẳng vào trong, neo nới kỷ cảng, rồi đi bộ hai người ra ngoài tận bãi sau, đoạn đàng đang đi là đường thẳng nên cảm giác nó rất là dài và còn lâu mới tới.
Đi hết đướng dài, lại vô con hẻm dỏ, rồi đi ra con hẻm lớn, rồi vòng vô con hẻm vừa, rồi đi tiếp con hẻm nữa, dừng lại ở cái cổng lớn màu xanh, chú với tay bấm chuông, một chặp có người ra mở cựa, họ mời vào có vẽ rất lịch thiệp.
Bước vô căn phòng rộng lớn, ngở ngàng như hắn còn to hơn cả cái vẽ bề ngoài của căn nhà. Một bác tuổi đả cập kề 8² bước ra hỏi han lịch sự ko quên mời ngồi.
- Hồi sáng có người gửi cho tui bấc thơ Như giải thích bấc thơ hắn được đè dưới cây đèn ngủ, đặt trên cấy cét sách, ở trong phòng kẻ tui, mà người mô gửi trong nhà hung ai hay. Bác ấy nói trong khi đang dót trà cho từng người.
- Rứa bác có chộ ai khã nghi đi vô phòng miềng, còn bức thơ đó đâu. Chú đó hỏi.
- Hắn đây - Bác tê móc trong bâu ra bức thơ đưa cho chú đó.
Bức thơ được ghi bằng tay, loại mực đc ghi là bằng bút bi, bên dưới lá thơ còn kèm chử ký.
- Có khi mô là một trò đùa của ai trong nhà ko ?
- Không hề, chuyện đó tui kiểm tra ùi.
- Vậy bác đạ báo cho ai biết chưa ?
- Trước mấy chú tui có gọi ra xã và công an trên huyện rồi, chắc một chặp nựa là họ tới.
Đúng như lời bác đó nói, khoảng mười phút sau thì có một nhóm người ăn mặc lịch sự bước vô nhà. Họ tất cả đều là công an, trông tướng tá, rất to cao, rất nhanh nhẹn, rất thông minh và rất nghiêm nghị.
Mọi người nhất thời vẫn chưa ai hiểu được ý nghĩa của bức thơ muốn nói tới điều gì, mười người hết bảy người cho là trò đùa của một đứa con ních, những người còn lại thì vẫn chưa lời giải thích. Không ai lại rãnh rỗi đi bịa đặt lên một câu chuyện do mình tưởng tượng rồi cho mời gọi công an, những người quen biết, tới đây để mần phiền họ cả, ai nỏ biết họ còn biết bao nhiêu công việc còn dang dở, tất bật, phởi lo liệu, nhưng đây thiệt tình là một câu chuyện khó lời lý giải. Nếu thật sự như rứa thì hắn nỏ khác chi mấy một trò ảo thuật.
Trong bức thơ toàn là dùng từ lóng.
Mất rất nhiều thời gian mà mọi người vãn chưa thể kiếm ra lời giải, họ đổ thừa đây chỉ là một trò đùa, nhưng ai sẽ là người giải thích cho việc có kẻ lạ đột nhập vào nhà mà tất cả mọi người trong nhà đều có mặt lúc sảy ra vụ việc mà ko hề mãy măn phát hiện, con người dù nhỏ bé thế nào, cẩn thận thế nào, cũng ko thể qua mặt đc một người nằm du dú trong phòng cả buổi mà ko hay cả.
Mọi người có thể lần theo manh mối là.
- Vào khoảng 7h sáng, bác chủ nhà ko hề đi đâu ra khỏi phòng, thế mà sau đó hai tiếng khi chuẩn bị tắt đèn ngủ, bác ấy phát hiện ra đè ở dưới đèn ngủ là một bức thơ, liệu hỏi ai đã đặt nó, khi mã cả đêm ko hề có chuyện gì sảy ra xột xoặc cũng như trước đó ko hề nhìn thấy bức thơ đc đặt ở đây.
Bức thơ lời lẽ như nhắc nhở một điều chi đó, cũng như lưu ý cho chủ nhà là kẻ viết thơ muốn vào ra nhà của chủ dể như đi vào một công viên, đồ đạc trong nhà hắn có lấy đi thứ gì thì cũng ko ai hay biết. Còn nữa hiện trường căn phòng ko hề để lại một chút dấu tích nào.
Sáng hôm sau, hay tin nhà bác đó bị mất trộm, đồ bị mất cũng ko nhiều, những toàn là mấy thứ ko có giá trị vật chất thì cũng là tinh thần, mấy bức tranh sơn dầu thường được treo ở trên tường ngay phòng khách, bức tượng bằng bạc được khắc tinh sảo đặt trong tủ kính phòng ngủ, tấm kỷ niệm chương thường thấy trên đầu chờng.
Bây giờ công an họ mới bắt đầu đau đầu đi sâu vào vụ án.
Nữa tháng sau đó vẫn ko hay đc tin chi.
Khoảng hai tháng đổ lại tiếp tục có thơ đc gởi tới, kèm theo những món vật đả bị lấy cắp trước đó, lần này công an họ bắt đầu nghi ngờ về tình tiết khã nghi của sự việc, họ xem nhẹ điều bác đó nói, và thái độ làm việc chã gọi gì là nghiêm túc hơn.
Bức thơ lần này với lần trước có nhiều điểm chung, nhưng xin lỗi lần ni tau đã hiểu dỏ ý nghĩa bức thơ muốn nói tới điều gì, có thể hiểu nom na là vầy, khoảng mười hai giờ đêm nay từ cửa sổ vào một đêm ánh trăng chiếu vào căn phòng tăm tối hắn sẽ lấy đi một vật nặng kển, bên dưới còn ký dỏ họ tên như khiêu khích mọi người.
Giộng nói sang sãng.
- Ngồi ngâm thơ mà thẩn thờ dữ hè, đả chưa ? Chú ấy hỏi câu đầy ẩn ý, tau chợt hiễu tau đang ngồi ở đâu và chú đó là ai.
- Dạ cháu xin lỗi, tai ở dà chán quá hung biết mần chi chú nờ.
Chú khụp người, bước xuống nốc, mần dư nỏ quan tâm tới điều tau vừa nói, rồi tự diên hỏi dư yêu cầu.
- Rẽng rứa có muốn thử cảm giác đi tàu một lần cho biết hung ?
- Được rứa còn chi bằng - Tau cười.
Chú dót dầu, đậy van, kẻo dây nổ máy, tàu bắt đầu rung lên rầm rập, tay chú bẻ láy cho múi tàu xoay ngược lại phía sau, tàu bắt đầu chạy từ từ, ra tới gần giửa sông thì dừng lại, bây giờ nhìn kỷ chú đó làn da có vẽ hơi sậm màu so với bộ đồ sặc sở đang mặc điều đó cho thấy chú là người có tố chất của một người đánh bắt nhưng hung phởi là dân đi biển càng chú ý hơi là cái máy ảnh chú đang đeo trên mình. Chú là người ko có gì gọi là bí ẩn nhưng lại khiến người đối diện như tau phởi tò mò.
Lại ngắm nhìn vào bên trong. Đó là những dãy nhà đủ màu sắc, đủ kích cở, nằm tựa mình trên khối tường bê tong trãi dài từ đầu chợ tới tận bờ biển cuối làng, trước mặt là dòng sông xanh êm ả, sau lưng là dãy núi đồi xừng xửng, khung cảnh thật hữu tình.
Tự nhiên tau lại thấy thắc mắc:
- Chú là thợ chụp ảnh hay nhà báo. Tau hỏi nghiêm túc.
- Cả hai đều ko phởi.
Đang nói thì chuông điện thoại của chú ấy reo lên in ỏi.
Có người gọi cho chú ấy, nhìn sắc mặt chuyện có vẽ rất gấp và quan trọng.
- Có muốn đi theo chú ko ? câu hỏi sau khi kết thúc cuộc gọi điện.
- Đi mô ?
- Đi đi rồi khắc dỏ.
Chú cho tàu chạy thẳng vào trong, neo nới kỷ cảng, rồi đi bộ hai người ra ngoài tận bãi sau, đoạn đàng đang đi là đường thẳng nên cảm giác nó rất là dài và còn lâu mới tới.
Đi hết đướng dài, lại vô con hẻm dỏ, rồi đi ra con hẻm lớn, rồi vòng vô con hẻm vừa, rồi đi tiếp con hẻm nữa, dừng lại ở cái cổng lớn màu xanh, chú với tay bấm chuông, một chặp có người ra mở cựa, họ mời vào có vẽ rất lịch thiệp.
Bước vô căn phòng rộng lớn, ngở ngàng như hắn còn to hơn cả cái vẽ bề ngoài của căn nhà. Một bác tuổi đả cập kề 8² bước ra hỏi han lịch sự ko quên mời ngồi.
- Hồi sáng có người gửi cho tui bấc thơ Như giải thích bấc thơ hắn được đè dưới cây đèn ngủ, đặt trên cấy cét sách, ở trong phòng kẻ tui, mà người mô gửi trong nhà hung ai hay. Bác ấy nói trong khi đang dót trà cho từng người.
- Rứa bác có chộ ai khã nghi đi vô phòng miềng, còn bức thơ đó đâu. Chú đó hỏi.
- Hắn đây - Bác tê móc trong bâu ra bức thơ đưa cho chú đó.
Bức thơ được ghi bằng tay, loại mực đc ghi là bằng bút bi, bên dưới lá thơ còn kèm chử ký.
- Có khi mô là một trò đùa của ai trong nhà ko ?
- Không hề, chuyện đó tui kiểm tra ùi.
- Vậy bác đạ báo cho ai biết chưa ?
- Trước mấy chú tui có gọi ra xã và công an trên huyện rồi, chắc một chặp nựa là họ tới.
Đúng như lời bác đó nói, khoảng mười phút sau thì có một nhóm người ăn mặc lịch sự bước vô nhà. Họ tất cả đều là công an, trông tướng tá, rất to cao, rất nhanh nhẹn, rất thông minh và rất nghiêm nghị.
Mọi người nhất thời vẫn chưa ai hiểu được ý nghĩa của bức thơ muốn nói tới điều gì, mười người hết bảy người cho là trò đùa của một đứa con ních, những người còn lại thì vẫn chưa lời giải thích. Không ai lại rãnh rỗi đi bịa đặt lên một câu chuyện do mình tưởng tượng rồi cho mời gọi công an, những người quen biết, tới đây để mần phiền họ cả, ai nỏ biết họ còn biết bao nhiêu công việc còn dang dở, tất bật, phởi lo liệu, nhưng đây thiệt tình là một câu chuyện khó lời lý giải. Nếu thật sự như rứa thì hắn nỏ khác chi mấy một trò ảo thuật.
Trong bức thơ toàn là dùng từ lóng.
Mất rất nhiều thời gian mà mọi người vãn chưa thể kiếm ra lời giải, họ đổ thừa đây chỉ là một trò đùa, nhưng ai sẽ là người giải thích cho việc có kẻ lạ đột nhập vào nhà mà tất cả mọi người trong nhà đều có mặt lúc sảy ra vụ việc mà ko hề mãy măn phát hiện, con người dù nhỏ bé thế nào, cẩn thận thế nào, cũng ko thể qua mặt đc một người nằm du dú trong phòng cả buổi mà ko hay cả.
Mọi người có thể lần theo manh mối là.
- Vào khoảng 7h sáng, bác chủ nhà ko hề đi đâu ra khỏi phòng, thế mà sau đó hai tiếng khi chuẩn bị tắt đèn ngủ, bác ấy phát hiện ra đè ở dưới đèn ngủ là một bức thơ, liệu hỏi ai đã đặt nó, khi mã cả đêm ko hề có chuyện gì sảy ra xột xoặc cũng như trước đó ko hề nhìn thấy bức thơ đc đặt ở đây.
Bức thơ lời lẽ như nhắc nhở một điều chi đó, cũng như lưu ý cho chủ nhà là kẻ viết thơ muốn vào ra nhà của chủ dể như đi vào một công viên, đồ đạc trong nhà hắn có lấy đi thứ gì thì cũng ko ai hay biết. Còn nữa hiện trường căn phòng ko hề để lại một chút dấu tích nào.
Sáng hôm sau, hay tin nhà bác đó bị mất trộm, đồ bị mất cũng ko nhiều, những toàn là mấy thứ ko có giá trị vật chất thì cũng là tinh thần, mấy bức tranh sơn dầu thường được treo ở trên tường ngay phòng khách, bức tượng bằng bạc được khắc tinh sảo đặt trong tủ kính phòng ngủ, tấm kỷ niệm chương thường thấy trên đầu chờng.
Bây giờ công an họ mới bắt đầu đau đầu đi sâu vào vụ án.
Nữa tháng sau đó vẫn ko hay đc tin chi.
Khoảng hai tháng đổ lại tiếp tục có thơ đc gởi tới, kèm theo những món vật đả bị lấy cắp trước đó, lần này công an họ bắt đầu nghi ngờ về tình tiết khã nghi của sự việc, họ xem nhẹ điều bác đó nói, và thái độ làm việc chã gọi gì là nghiêm túc hơn.
Bức thơ lần này với lần trước có nhiều điểm chung, nhưng xin lỗi lần ni tau đã hiểu dỏ ý nghĩa bức thơ muốn nói tới điều gì, có thể hiểu nom na là vầy, khoảng mười hai giờ đêm nay từ cửa sổ vào một đêm ánh trăng chiếu vào căn phòng tăm tối hắn sẽ lấy đi một vật nặng kển, bên dưới còn ký dỏ họ tên như khiêu khích mọi người.
Phát hiện điều hợp lý trong bức thơ thứ hai tau liền báo ngay cho mấy eng công an đc dỏ, nhưng tại đây nỏ có ai tin lời tau nói, rứa là tau tới gặp bác đó giải thích dỏ, lần này thì cũng có người tin. Sau đó ko lâu bác cho gọi những người thân quen biết, các vệ sĩ bệ vệ tới căn chừng cẩn thật mọi ngỏ ngắt những chổ tên trộm có thể đặt chân tới ngày hắn đã hẹn.
Từ thời điểm bắt đầu sảy ra vụ
trộm, tau luôn hướng mắt quan sát những thứ khả nghi, chẳng hạn như anh con của
bác chủ nhà, suốt buổi cứ ngồi một chổ nỏ mần chi, lâu lâu có điện thoại lại bỏ
ra bên ngoài nghe, thái độ đó như thể eng đó biết trước sau chi tên trộm đó cụng
tới chuẩn bị thế nào thì cũng ko thể ngăn cản đc hắn, chú bạn người quen of bác
chủ nhà cũng nỏ khác chi là mấy, lúc mô cũng sắm mắt vô mấy vật có giá trị
trong nhà, còn mấy tên vệ sĩ đúng là chuyên nghiệp, mắt khi mô cũng hướng vô đồng
hồ, chóc chóc lại quan sát xung quanh xem xét động tỉnh, còn nhắc tới bác chủ
nhà thì khác bác đang hăm hở huy động mọi người, cửa nẻo phải khóa chặt cẩn thận,
mọi khe hở bất cứ mô cũng hung đc có. Bây giờ là mười một giờ hơn rồi, vẫn chưa
thấy động tỉnh gì từ phía tên trộm, mọi người bắt đầu uể oải, chán nản và buồn
ngủ, lúc ni bác chủ nhà vẫn kỷ lưởng xem xét mọi ngỏ ngách.
11:45 thường thì đọc mấy truyện trinh thám, xem phim truyền hình, mấy tên trộm trước khi chuẩn bị thực hiện kế hoạch thường cúp điện toàn bộ, để tạo sự hốt hoảng từ mọi người, dể bề chôm chỉa và tẩu thoát, nhưng lần này nếu như là một vụ trộm hoàn hảo, tinh vi, đả đc tính kỷ từ trước, thì chắc là việc cúp điện sẽ hoàn toàn ko có, vừa nghĩ tới điều đó tau chạy nhanh xuống tầng dưới, quan sát kỷ lại một lần nữa, sau đó chạy vội ra ngoài thay vì lên phòng giúp bác chủ nhà giữ cấy két sách.
Bây giờ mọi người hãy coi lại những gì đc ghi dỏ trong bấc thơ hy.
"Khi bà mẹ dịu hiền vợ của gã khổng lồ khó tính, cất tiếng du ngọt ngào êm ái với đàn con, là lúc tên người sắt nặng nề trở về với người bạn mềm mại trong trẽo..." Đoạn cuối đc ghi bằng mực ảo phởi soi đèn mới chộ "...ta sẽ tới lấy đi thứ ánh sáng hào quang."
11:45 thường thì đọc mấy truyện trinh thám, xem phim truyền hình, mấy tên trộm trước khi chuẩn bị thực hiện kế hoạch thường cúp điện toàn bộ, để tạo sự hốt hoảng từ mọi người, dể bề chôm chỉa và tẩu thoát, nhưng lần này nếu như là một vụ trộm hoàn hảo, tinh vi, đả đc tính kỷ từ trước, thì chắc là việc cúp điện sẽ hoàn toàn ko có, vừa nghĩ tới điều đó tau chạy nhanh xuống tầng dưới, quan sát kỷ lại một lần nữa, sau đó chạy vội ra ngoài thay vì lên phòng giúp bác chủ nhà giữ cấy két sách.
Bây giờ mọi người hãy coi lại những gì đc ghi dỏ trong bấc thơ hy.
"Khi bà mẹ dịu hiền vợ của gã khổng lồ khó tính, cất tiếng du ngọt ngào êm ái với đàn con, là lúc tên người sắt nặng nề trở về với người bạn mềm mại trong trẽo..." Đoạn cuối đc ghi bằng mực ảo phởi soi đèn mới chộ "...ta sẽ tới lấy đi thứ ánh sáng hào quang."
Tiếng gió vi vút thổi thoáng
bay vạt áo, âm thanh rì rào của tiếng sóng vỗ êm tai, xào xạc râm rên trên cành
cây, ngọn cỏ. Bãi dương sau biển lúc trời về khuya. Tau cảm giác làn nước đang
lay động, tiếng bước chân mỗi lớn gần hơn.
- Tới rồi hả bạn hiền.
- Goát đờ phắc - hắn tỏ vẽ bất ngờ bởi sự có mặt đường đột cản lối của tau phía trước.
- Có vẽ như một đêm đầy bận dộn nhưng công cóc nhĩ ? tau hỏi một cách châm biếm.
- Ai nói với mi như rứa ? hắn ko thể nào ko tỏ về ngờ ngạc.
- Bác chủ nhà.
- Đùa vừa thôi chã phải con trai bác đó đã ... Hắn dừng lại như thể vừa mới nói ra một điều ko nên nói. Vẽ mặt tỏ ra hết sức ngu ngốc bởi câu nói vừa rồi.
- Bạn khá tinh ranh nhưng lại để lộ quá nhiều sơ hở. Đầu tiên là đánh thuốc mê bác chủ nhà, sau đó cải trang thành bác đó, xuống huy động mọi người căn giữ kỷ lưởng mọi lối vào mà theo login bất cứ một tên trộm nào cũng phải lần mò đi vào bằng ngõ đấy, nhưng lại bỏ quên một điều quan trọng đả lưu ý từ trước trong bấc thơ đó là kẻ trộm hắn sẽ xuất hiện từ hướng cửa sổ nằm dựa lưng với bờ biển sau nhà, nơi mà bất cứ ai muốn leo vào cũng đc chỉ cần có sự chuẩn bị từ trước. Chính điều đó đã tố cáo mi, người bàn bạc bấc thơ mi gửi với tau ban đầu là bác đấy, xem thái độ rất tin tưởng vô những gì tau giải thích nhưng sau đó mọi cử chỉ hành động lại ngược hẳn.
- Khá khen cho trí tưởng tượng của mi, nhưng mà mọi kế hoạch đều được sắp đặt từ trước, kể cả chuyện mi sẽ phát hiện ra ý nghĩa của bấc thơ cụng do chủ ý của tau nốt, mi nghĩ tau khờ khạo ghi những gì dể hiểu ở trong chắc. Bị đánh lừa bởi nhiều tiểu thuyết trinh thắm rồi con ơi.
- Đừng thắc mắc, đơn giản thôi, lạo chủ nhà ko phởi loại người ngu ngốc như mi mô, sau khi nghe điều mi giải thích trong bấc thơ, lạo hiểu ngay ra vấn đề, vì rứa mà trước đó lạo tỏ vẻ rất tin tưởng mi, đó là điều đáng suy nghĩ. Lạo ma mãnh, gom sạch mọi thứ trong két sách, chã để lại một thứ gì bên trong, khóa chặt lại như cũ, đợi tau tới sụp bẩy, còn lạo thì giã vờ bảo mọi người căn giử khắp nhà, vì muốn bắt bằng đc tau, sau đó ung dung núp bên bờ tường hóng gió biển từ từ theo dỏi quan sát đồng bọn của tau có những ai, việc công an cũng đc sắp xếp từ trước, nhưng báo cho mi một tin vui, lạo đó ko thể ngờ đc rằng, lúc lẻn vô phòng lạo lấy đi két sách, tau ko hề ngu ngốc bỏ chạy vì biết mình bị lởm, mà móc két sách vô dây cáp từ từ kéo xuống, lạo núp bên dưới thấy động nên lại gần coi xét đó là điều tất yếu, nhưng thật ko ngờ cửa két sách bung, hơi mê phà ra, lạo ngữi vô hết trong người, nên nằm gục luôn tại đó, để mặc bốn tên vệ sĩ thoải mái gom những thứ bọn hắn cần, còn đứa con trai thân yêu của lạo gọi mọi người ra ngoài gom xác lạo vô trong.
Đến đây thì tau hiểu ra ngay, con của bác chủ nhà cũng là tay chân của hắn gài vô.
- Cái gì, mi đùa hả.
- Ko hề đùa.
- Chắc chắn chứ ?
- Chắc chắn.
- Vậy vậy xin chúc mừng mi đồng bọn của mi bị bắt cả rồi, việc tau đứng đây nói chuyện với mi là nằm trong kế hoạch, đáng tiếng phút cuối lại để bác chủ nhà bị mi đánh thuốc mê, sắp tới mi đi tâm sự trong tù với con bác ấy đc rồi đấy, bây giờ đưa lại tau viên ngọc mi đang giữ.
... Đùa hả, tau chưa hề đụng tới viên ngọc.
Tau hơi bất ngờ khi vừa mới nghe xong điều đó, tai tau như mới bị câu nói của hắn gài lựa mìn.
- Cấy chi, chã phởi kế hoạch ngay từ đâu của mi là rứa mà.
- Ko hề, lúc đó tau bị một đứa phá đám.
- Là ai ?
- Người mi gắp ngoài kè.
- Tới rồi hả bạn hiền.
- Goát đờ phắc - hắn tỏ vẽ bất ngờ bởi sự có mặt đường đột cản lối của tau phía trước.
- Có vẽ như một đêm đầy bận dộn nhưng công cóc nhĩ ? tau hỏi một cách châm biếm.
- Ai nói với mi như rứa ? hắn ko thể nào ko tỏ về ngờ ngạc.
- Bác chủ nhà.
- Đùa vừa thôi chã phải con trai bác đó đã ... Hắn dừng lại như thể vừa mới nói ra một điều ko nên nói. Vẽ mặt tỏ ra hết sức ngu ngốc bởi câu nói vừa rồi.
- Bạn khá tinh ranh nhưng lại để lộ quá nhiều sơ hở. Đầu tiên là đánh thuốc mê bác chủ nhà, sau đó cải trang thành bác đó, xuống huy động mọi người căn giữ kỷ lưởng mọi lối vào mà theo login bất cứ một tên trộm nào cũng phải lần mò đi vào bằng ngõ đấy, nhưng lại bỏ quên một điều quan trọng đả lưu ý từ trước trong bấc thơ đó là kẻ trộm hắn sẽ xuất hiện từ hướng cửa sổ nằm dựa lưng với bờ biển sau nhà, nơi mà bất cứ ai muốn leo vào cũng đc chỉ cần có sự chuẩn bị từ trước. Chính điều đó đã tố cáo mi, người bàn bạc bấc thơ mi gửi với tau ban đầu là bác đấy, xem thái độ rất tin tưởng vô những gì tau giải thích nhưng sau đó mọi cử chỉ hành động lại ngược hẳn.
- Khá khen cho trí tưởng tượng của mi, nhưng mà mọi kế hoạch đều được sắp đặt từ trước, kể cả chuyện mi sẽ phát hiện ra ý nghĩa của bấc thơ cụng do chủ ý của tau nốt, mi nghĩ tau khờ khạo ghi những gì dể hiểu ở trong chắc. Bị đánh lừa bởi nhiều tiểu thuyết trinh thắm rồi con ơi.
- Đừng thắc mắc, đơn giản thôi, lạo chủ nhà ko phởi loại người ngu ngốc như mi mô, sau khi nghe điều mi giải thích trong bấc thơ, lạo hiểu ngay ra vấn đề, vì rứa mà trước đó lạo tỏ vẻ rất tin tưởng mi, đó là điều đáng suy nghĩ. Lạo ma mãnh, gom sạch mọi thứ trong két sách, chã để lại một thứ gì bên trong, khóa chặt lại như cũ, đợi tau tới sụp bẩy, còn lạo thì giã vờ bảo mọi người căn giử khắp nhà, vì muốn bắt bằng đc tau, sau đó ung dung núp bên bờ tường hóng gió biển từ từ theo dỏi quan sát đồng bọn của tau có những ai, việc công an cũng đc sắp xếp từ trước, nhưng báo cho mi một tin vui, lạo đó ko thể ngờ đc rằng, lúc lẻn vô phòng lạo lấy đi két sách, tau ko hề ngu ngốc bỏ chạy vì biết mình bị lởm, mà móc két sách vô dây cáp từ từ kéo xuống, lạo núp bên dưới thấy động nên lại gần coi xét đó là điều tất yếu, nhưng thật ko ngờ cửa két sách bung, hơi mê phà ra, lạo ngữi vô hết trong người, nên nằm gục luôn tại đó, để mặc bốn tên vệ sĩ thoải mái gom những thứ bọn hắn cần, còn đứa con trai thân yêu của lạo gọi mọi người ra ngoài gom xác lạo vô trong.
Đến đây thì tau hiểu ra ngay, con của bác chủ nhà cũng là tay chân của hắn gài vô.
- Cái gì, mi đùa hả.
- Ko hề đùa.
- Chắc chắn chứ ?
- Chắc chắn.
- Vậy vậy xin chúc mừng mi đồng bọn của mi bị bắt cả rồi, việc tau đứng đây nói chuyện với mi là nằm trong kế hoạch, đáng tiếng phút cuối lại để bác chủ nhà bị mi đánh thuốc mê, sắp tới mi đi tâm sự trong tù với con bác ấy đc rồi đấy, bây giờ đưa lại tau viên ngọc mi đang giữ.
... Đùa hả, tau chưa hề đụng tới viên ngọc.
Tau hơi bất ngờ khi vừa mới nghe xong điều đó, tai tau như mới bị câu nói của hắn gài lựa mìn.
- Cấy chi, chã phởi kế hoạch ngay từ đâu của mi là rứa mà.
- Ko hề, lúc đó tau bị một đứa phá đám.
- Là ai ?
- Người mi gắp ngoài kè.
Vì câu chuyện có giới hạn nên
mọi người tự tìm lời giải thích hi. (Viết mà cứ nói thẳng toẹt ra thì hung thú
vị một chút mô, phải để trí tưởng tượng của bạn bay xa hơn thì mới cảm thấy thú
vị) /Cười sãng khoái.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét