Tâm sự cô giáo dạy văn

Trên bục giảng em toàn nói chuyện thần tiên
Cô Tấm dịu hiền được Phật, thần giúp đỡ
Chàng Kim chung tình chẳng vẹn toàn hạnh phúc
Nước mắt nàng Kiều đẫm ướt những trang thơ


Nguyệt Nga đã gặp được Vân Tiên chưa?

Để khắc khoải trái tim ông Đồ Chiểu
Bạn đến chơi nhà sao để thiếu
Cả trầu không... hỡi cụ Tam Nguyên?

Em kiếm tìm một chút bình yên
Một chút ấm trong gió đầu mùa lạnh
Để xót thương những tuổi thơ bất hạnh
Những thân phận nghèo bên xóm chợ bơ vơ

Em lại vào thế giới mộng mơ
Để giật mình trống tan trường vang vọng
Ngoài cổng trường là con thơ trông ngóng
Anh vụng về... chắc có nấu được cơm?

Cái mộng mơ phải tan biến trong em
Để về với đời thường, với tương cà, mắm muối...
Chợt chạnh lòng thấy con ai xiêm áo mới
Mà con mình vẫn tấm áo năm xưa...

Thương anh nhiều dẫu vất vả nắng mưa
Vẫn chắt chiu dành tiền cho em mua sách
Vẫn tự hào khoe với người bên cạnh
Vợ tớ là cô giáo dạy văn

Em ước có một lần Phật đến thăm
Như đã từng đến thăm cô Tấm
Để khi bước ra khỏi cổng trường em bớt phần lo lắng
Liệu giờ này anh đã nấu được cơm?


(Phạm Thùy Dung)
Liên hệ với Admin QRCode

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Em cứ đùa, anh nấu cơm chuyện nhỏ
Hồn thơ em sỏi tỏ bếp hồng
Anh chẳng bôn ba vượt núi băng sông
Cứ ở nhà nấu cơm bế con giúp vợ
Ngày lại ngày anh lăng xăng chợ búa
Mua mớ rau con cá hầu em
Rời bục giảng em áo là quần lượt
Cứ nhởn nhơ cơm anh đã sẳn sàng
Mà em ơi cuối tháng lương đâu
Tiền gạo tiền dầu... tiền bia tiền rượu
Em cứ gối đầu giường anh mươi triệu
Thì mặc em cứ theo nghiệp văn chương. kekeke