Ngọn đuốc của nghề tôi

     
( Kính tặng cô giáo: Phạm Thị Điệp,
Hiệu phó, GV Văn trường THCS Hải Trạch )

Có những người thầy đi qua đời tôi
                Để lại kí ức;
Có những bài giảng vọng mãi với đời
               Để lại dư ba…;
Có những giờ Văn đi qua thăng hoa
Để lại trong tôi tình yêu và lẽ sống.

Cô đã khơi lên trong tôi bao khát vọng:
       
Trở thành đồng nghiệp của cô.
Chuyến đò năm xưa nay đã cập bờ
Học trò yêu Văn từng thổn thức, trở trăn
Trước lời giảng ấm nồng và nhiệt tình cô thắp lửa
Giờ đây, tôi lại được một lần như thế nữa
Khi cô hướng dẫn, góp ý, dự giờ…
Hỏi về Văn, cô vẫn nói say sưa
Như quên hết thời gian, tuổi tác…
Nghe cô giảng tưởng nghe giai điệu hát
Của ngàn xưa và của cả mai sau…

Tôi nhận ra rằng để có một giờ giảng thành công
Là biết bao đêm suy tư, trằn trọc…
Chẳng dễ gì có được khi không trải qua khó nhọc,
Một chữ Tâm và một Niềm tin.
Tôi học được ở cô đuốc cháy từ trái tim mình
Sẽ lan tỏa và sáng soi bao trò nhỏ.
Tôi yêu lắm- nghề dạy Văn- và ở đó
Soi đường tôi lung linh bóng hình cô

      Học trò cũ- đồng nghiệp của cô.




1 nhận xét:

Hồ Nôốc nói...

bài này sâu nặng đấy, cũng nghe êm đó chứ.tác giả nào mà làm mơi mới thiệt.cần có khả năng triển vọng đó