Nỗi đau Miền Trung

Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị ta ơi!
Trận B52 của ông trời hy hữu
Khúc ruột Miền Trung oằn mình kêu cứu
Bãi cát nghèo lại gồng chịu đau thương

Mấy năm rồng con mãi xa quê hương
Manh áo, miếng cơm vẫn chưa trọn vẹn

Nghe bão số mười, cấp 13 ập đến
Sơn Tinh, Thủy Tinh vơ vét dân nghèo

Cả đất nước nống ruột giỏi theo
Hướng về nơi hoang tàn chia sẻ
Chiều ba mươi sao mà xấu thế
Gió giật xé lòng, Bác Giáp cũng ra đi

Quảng Bình tang thương, ngập lệ lâm nguy
Màn trời chiếu đất, còn gì để nói
Hàng cứu trợ, mì tôm phân từng gói
Tan nát cõi lòng, nhức nhói con tim

Những nỗi buồn cặm cụi lặng im
Tìm sót lại ở sân nhà đổ nát
Vật liệu thẳng tay, vui mừng reo hát
Đứng xếp hàng chờ đến lượt gọi tên

Cửu Long, Công Nông la thét như điên
Kẻ ngược, người xuôi giành nhau tấm lợp
Ba gác xe thồ trùng trùng lớp lớp
Vơ vét sạch kho, chẳng có lui về

Xót xa lắm tay trắng mẹ miền quê
Ngọn đèn dầu thao thức le lói
Dãi nắng dầm mưa, kiệt sức khát đói
Thợ thầy biến đâu, kêu gọi không ra

Hơn tuần nay mất điện rồi mà
Liên lạc thông tin VIETTEL tê liệt
Ai mất ai còn, sao rồi chẳng biết
Củi ướt, cơm nồi nữa sống khó nhai

Quảng Bình ơi! Sao mẹ tôi đau hoài
Ở xứ người trong đêm dài trăn trở
Lạy thiên tai đừng phá miền Trung nữa
Cho mẹ đỡ gòng mình, giảm nhẹ nỗi đau.


        Hồ Nôốc

Liên hệ với Admin QRCode

Không có nhận xét nào: