Nơi anh biết
Mùa Xuân và mùa Hạ
Cả mùa Thu cũng hóa một trường Đông
Nơi anh biết cả bốn bề thăm thẳm
Là bốn bề hoăm hoắm chông chênh
Mà đâu vội
Đặt tên cho ngày ấy
Ngày không em, không có suối tóc hiền
Anh còn dư hôm nay nhiều nỗi nhớ
Để mai này đủ thông thả gọi tên
Anh còn dư hôm nay cả khoảng trời bịn rịn
Dư phía chờ.... em cà cưỡng mịt mù tăm
Xiêm áo cũ khoác lên mùa mới rụng
Ghế đá ngồi hú với dế trăm năm
Dù chưa có một đuôi mày tụng niệm
Vết son buồn vẫn tô nựng chân mây
Hương cỏ mật ru đường trần giá áo
Túi cơm tình vẫn vai trĩu em suông
Và nơi đó, nơi anh về trú ngụ
Sẽ mang theo hết thảy giọt môi hờn
Anh sẽ treo lên giữa mùa không còn màu xanh, đỏ....
Làm mặt trời sưởi những nụ chưa hôn.
TN.
01.06.13
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét