Biển của tôi


Tôi sinh ra trên miền quê cát trắng                       
Vùng gió Lào,bạn với nắng chang chang
Lại thường xuyên bão lụt đến ngập làng
Biển và tôi đói no cùng gắn bó


Tôi yêu biển,luôn thì thầm nho nhỏ
Như vợ chồng bàn kinh tế dài lâu
Con cá con mực,bũa lưới giăng câu
Khi đói khi no,dựa lưng nhau mà sống.



Biển nuôi tôi,cho niềm tin hy vọng
Gắn cả cuộc đời liên kết bên nhau
Vợ tôi ghen hoài,rào trước đón sau
Cứ bồng con,chiều chiều ra bến đợi

Cứ dặn rằng(mau về cùng em với.
Cố gắng tìm cái nghề khác thôi anh)
Tôi khôi hài(đã yêu cô màu xanh.
Biển là nhà, đất hiền lành trạm trú).

Vợ trong chồng,mất ăn thiếu ngủ
Còn riêng tôi cứ lam lũ biển khơi
Dãi nắng dầm mưa,giao số mạng cho trời
Vẫn vô tư,năm này qua năm khác

Tôi yêu thế,sao có lúc biển bạc?
Cứ giận hờn, làm tôi tạm vắng xa
Hết giận rồi, tôi lại mau đi ra
Kẻo cô đơn,biển luôn luôn chờ đợi.

Rứa mà lúc bão dông ập tới
Biển đổi lòng phụ bạc cùng tôi
Cho đá Vọng Phu đứng đợi vô hồi
Cho đất liền xót xa và rên rỉ.
Tôi thường hỏi,tại vì sao thế nhỉ
Biển làm tôi đau.Tôi lại yêu hơn
Biển giàu đẹp, nhưng nống nảy giận hờn
Tôi không chán mà bám hoài để sống.

Thuyền đều đặn,vẫn ra khơi vào lộng
Biển một bên,vợ con đợi một bên
Nhờ vận may được mùa biển làm nên.
Đã bao đời, biển khơi tôi vẫn thế.

Đặc sản biển, tài nguyên nhiều vô kể
Cứ cuốn lôi, thu hút suốt đời tôi
Giàu hay nghèo,vẫn bám biển mà thôi
Nếu rời bỏ,tôi mần răng sống được.

                                Hồ Nôốc       17 /9 / 2012
Liên hệ với Admin

Không có nhận xét nào: