Miền quê tôi...!

Tôi lớn lên từ một miền quê có tiếng sóng rì rào và lời thì thào của biển. Có cả năm tháng nhọc nhằn in lên mắt Mẹ mắt Cha. Có những chiều nắng trời đổ lữa, có những đêm dài cái rét cắm da...

Tuổi thơ tôi được nuôi lớn bởi một dòng sông, không màu mè, không thi ca, nhưng chính dòng sông ấy đã vun đắp tâm hồn....

Tôi lớn lên, đi xa, đi qua bao nhiêu dòng sông đẹp ...nhưng sẽ mãi không bao giờ quên được dòng sông chốn quê nhà, nơi mỗi chiều khi cái nắng oi mùa hạ đã tắt, lũ trẻ con trong làng lại kéo ra đầy sông, sẽ chẳng bao giờ quên hình ảnh thời niên thiếu-mộc mạc nhưng bình yên....
Quê tôi nơi "chang chang cồn cát" với nắng trưa bóng dát đôi chân, dù nhọc nhằn nơi phố thị xa hoa, chỉ cần òa mình vào biển, để được sống một thời, ngây ngô thôi, cũng thấy mình trẻ lại...
Quê tôi miền biển, cái vị mặn mòi in hằn vào da, vào đôi mắt cô thiếu nữ, vào giọng nói chàng thanh niên, sẽ chẳng lẫn vào đâu, nụ cười say đắm, ánh mắt lúng liếng mà đôn hậu tình người như thế. Quê tôi đó, tháng năm nhọc nhằn với bão với giông, nhưng con người vẫn yêu đời và lạc quan, vẫn cất lên lời ca của riêng mỗi tâm hồn...

Tôi lớn lên, ra đi, từ biệt quê hương, nơi đã nuôi tôi bằng muối mặn-gừng cay, bằng giọng nói sệt sệt, không lẫn không hòa, và dù ở đâu chỉ cần cất lên cũng đoán được "quê miềng"-Lý Hòa...nghe thân thương mà lạ...
Ở hướng đó, có cả tâm hồn tôi, có cả tuổi thơ rực cháy những ước mơ, những hoài bão, những tình yêu...mà không ở đâu có thể thay thế được. Tôi trở về với biển với quê, biển ôm tôi sau những tháng ngày nhung nhớ, một cái ôm thật chặt cho những luyến lưu, cho sự ưu ái một người con xa xứ, tôi trở về giọng nói của chính mình-nặng-nhẹ-riêng-chung...

Tôi ở đâu vẫn thấy mình nhỏ bé, nhỏ bé trước quê hương, trước sự bao dung của biển-của sông-của núi-của tình người...Dù tôi là ai, ở đâu, làm gì...thì tôi vẫn là tôi, vẫn là một người con của quê biển miền Trung-mặn-chát-ngọt-bùi. Dù đi đâu, khi cảm thấy cô đơn, tôi vẫn còn một chốn đi về, nơi đó...có quê hương tôi đầy khói chiều nhàn nhạt-tiếng biển í ới, tiếng người hò la...và tiếng Mẹ đứng vòm cửa đợi chờ....!
 
Nơi ấy có con sông xanh ngắt  bao đời chở nặng những tâm tư, nhịp câu nghiêng nối dài nỗi nhớ, ai có đi xa cũng mang đầy trong hơi thở, một nhịp đập một giọng nói quê hương.

Nguyễn Thị Hà Linh
Liên hệ với Admin


Không có nhận xét nào: