Nghe ba kể

Những trưa hè, ba thường kể con nghe
Tụi bây, chừ học hành sao sướng thế
‘Choa’ngày xưa đi học đâu? có dể
Trên tàu bay dưới tàu thủy. Nằm hầm
*       *       *       *       *
Be mực Cửu Long làm đèn dầu lâm râm
Bom đạn nổ hầm rung như động đất
Pháo sáng bắn tràn đầu. Ôi ! sợ thật
Bọn quạ sắt liệng sát nốc nhà.

*       *       *       *       *
Sáng đi học, chiều kiếm củi giúp mẹ cha
Quần cộc, chân trần. Làm chi có dép
Mót lúa, mót khoai. Lấm bùn bê bết
Lá sắn thay rau, cơm độn cũng không no
*       *       *       *       *
Rứa mà còn hơn ‘tụi’Phú Trạch chăn bò
Toàn sắn khoai. Có mấy khi được ăn cơm độn
Lý Hòa, Kẻ Đòi sống chung lộn xộn
Cá câu về đem đi đổi lúa khoai.
*       *       *       *       *
Sắn màu về, thức suốt đêm ngồi mài
Cố gọt vỏ, được ngày mai đến lớp
Miệng thì kể, đôi mắt ba chớp chớp
Nước ứa tràn lấp kín hai bờ mi.
*       *       *       *       *
Đứa mất vì bom tạ, đứa chết bởi bom bi
Tụi ‘choa’sống đến chừ toàn thì lộc lại
Mấy đứa học giỏi. Chừ nó đi xa ngái
Đứa thì ở Tỉnh. Đứa cấp Trung Ương.
*       *       *       *       *
Vì cực khổ, ba bỏ học nữa đường
Để cầm súng giữ quê hương mình đó
Ba thiệt thòi chắc các con cũng rỏ
Đời ba mẹ nghèo vất vã gian truân,
*
Hết chiến tranh. Ba mẹ lại tảo tần
Tay chèo ra khơi,nhờ trời may rủi
Thuyền bé, gió to. Sống cao như núi
Tưởng mảng xà vồ nuốt cả thuyền nan.
*       *       *       *       *
Sống chết mỏng manh,cực khổ cơ hàn
Chứ không phải như ngày nay bằng máy
Con cá con mực bị ươn truột vảy
Mạ mi đưa ra chợ, chẳng ai mua.
*       *       *       *       *
Lại có lúc đài lại báo gió mùa
Ba tranh thủ lên non kiếm củi
Đời đói nghèo, nhục vinh cũng tủi
Nhưng bây giờ cuộc sống tiến khá xa,
*       *       *       *       *
Chừ nấu nướng thì đã có bếp ga
Nên các con liệu mà học giỏi
Thời Bác Hồ. Bác thường hay nói
“Kiếm cái chử, xóa giặc đói giặc nghèo”.
*       *       *       *       *
Các con cháu cố gắng làm theo
Đưa đất nước ngang tầm bè bạn
Nghe ba kể say sưa mà không chán
Bỗng giật mình chuông điện thoại reo to.

Mới biết rằng, nay đầy đủ ấm no.

“choa” nghĩa là tớ và tôi. “Sắn màu về”nghĩa là thời bao cấp nhà nước không có đủ gạo cấp hàng tháng cho dân nên phải cấp thêm sắn ngô khoai ăn cho đủ”

       Hồ Nôốc . 2 /  6  /2012

Liên hệ với Admin

2 nhận xét:

Unknown nói...

Còn ba tui thì hay ngồi kể lễ
Ngày xưa choa đi học nỏ mất tiền
Dù nằm hầm ăn đói mà yêu thương
Tình cảm con người keo sơn gắn bó.

Mặc chiến tranh trên bom dưới đạn
Sơ tán chỗ mô thầy cô cũng theo trò
Dạy ăn dạy nói dạy gói dạy đùm
Chẳng chút đắn đo yêu thương trò hết cỡ

Còn bây chừ sao học hành thật quái gỡ
Có tiền thì được học không có thì chịu ngu
Học thêm học bớt học suốt cả ngày
Bao tệ nạn bày ra trẻ con bay sao chịu được.

So đi tính lại đời choa xưa vẫn sướng
Đói một chút nhưng có vẻ sống là người
Còn bây chừ bay có học bằng mười
Kiếm được việc làm coi bộ còn gian nan lắm....

Hồ Nôốc nói...

lão Qúy làm thì hay. nhưng đừng làm ních giả mà lừa Nôốc. (Lê Hoàng Tuyết Nhung) đâu nữa rồi, và Tình Tam Quất, hồ ngọc Tân, toàn là ních của lão hết thôi