"Trong phong nhã, ra ngoài hào hoa" y như hắn nói, chỉ có điều hắn dử dằn phải biết, lần đầu tiên quen nhau cũng là lần đầu tiên chửi nhau, hắn ghét tôi, tôi cũng cũng không vừa, ghét hắn ra mặt, chửi qua chửi lại, rồi hết chửi....như một bản tình ca mùa đông, lúc đầu dữ dội bỡi bảo tuyết nhưng khi xuân đến hoa lại nãy mầm...
Liên hệ với Admin
Thế nhưng giữa tôi và hắn không có hai chữ "tình ái", đơn giản hơn kẻ-lạ một chút thôi. Khoảng thời gian tôi đang buồn về người đàn ông đeo nhẫn thì hắn đến, đến từ một nơi với người đàn ông đeo nhẫn, hắn bước vào những lần tôi thức khuya học bài, hai đứa cùng thách nhau xem ai thức khuya hơn bằng cách vừa học bài nhưng vẫn để Yahoo sáng, ai tắt trước người đó thua và có khi hắn thua nhưng cũng có khi hắn thắng. Những khi thức để học bài kiểu thế, tôi thường bôi một chút nước hoa hồng, hắn hỏi: "Nước hoa hồng là gì em? Anh không biết" "Là nước hoa hồng đó, rứa không biết hoa hồng ah? "Ah uh, rứa thôi hả?" "Dạ, thế thôi"
....
Hắn nhỏ hơn tôi một tuổi, thế mà hắn dối lớn tuổi hơn tôi, gọi anh sái miệng. Hắn cũng là một Kỹ sư, nhưng Kỹ sư Điện....cũng chẳng biết do điện làm hắn điên điên thì phải, thế nên hắn làm cho tôi từ một cung bậc cảm xúc, chuyển qua một cung bậc cảm xúc khác có hắn...hắn làm cho tôi cười nghiêng ngã, cười bò lăn, cười ở mọi tư thế và trạng thái...đại loại chưa bao giờ hắn làm tôi buồn ... chỉ trừ lần tôi quyết định ko còn quen hắn nữa...
" Em em, anh vừa mới mọc răng cấm, đau quá không ăn cơm được"
"Em em, anh làm mất chìa khóa nhà, chừ đang phá cửa đây, thôi nhé"
"Em em, anh suýt chết, vì anh suýt nữa uống nước lau nhà của bà"
"Em em, đưa mail em đây anh gửi em bài hát này"
Hắn thế, tẩng tẩng, làm tôi cũng điên điên, tôi cứ tưởng như với khởi đầu tốt đẹp, hai đưa sẽ có một cái kết có hậu...đẹp như Lãm và Nguyệt chẳng hạn...
Chúng tôi gặp nhau lần đầu khi hắn đưa em gái vào Sài Gòn thi Đại học, hắn, cao gầy, với bộ ria mép lún phún, tôi gọi "nhìn mặt anh như con cá mặt ngu"...hắn nói "mặt thế này mà kêu mặt ngu, mà cá mặt ngu là cá như răng?" "Anh lên Google mã gõ...haaaaa", hắn giận...Giận rồi lại gọi điện cho tôi...lại hết giận.
Tôi và hắn lại triền miên những điều không thể tả, tôi nhớ từ lúc quen hắn hình như tôi trẻ ra cũng dăm bảy tuổi. Chúng tôi cứ thế, quen hắn chứ tôi cũng ít khi gọi điện nhắn tin cho hắn, toàn hắn gọi, cũng ga lăng ra phết. Tôi thấy thích hắn, đơn giản ở hắn luôn luôn yêu gia đình, tôi thường vào Blog của nhiều người bạn, thế nhưng chỉ có Blog hắn là viết về gia đình, viết về Mẹ của hắn, viết về Ba của hắn "Em ơi, anh đang ngủ với Ba, lâu lắm rồi mới có cảm giác này em ah"...uh hắn yêu gia đình, chính điều này lấy điểm từ tôi. Hắn cũng giỏi, giỏi cực, mà cũng rất kiêu căng ngạo mạn.
Thời gian trôi đi, nữa năm quen nhau, tôi cũng quyết định dừng lại mối quan hệ này.
Hắn trở về là hắn
Tôi trở về là tôi
"Anh chúng ta dừng lại nhé, hết quen nhau đi"
"Em quen ai thì cứ quen, chúng ta vẫn liên lạc với nhau thế này được chứ"
"Không"
Và chấm dứt, gian đơn thế đấy, hai đứa còn quá bồng bột để hiểu mình làm gì, hai đứa còn chưa đủ sâu sắc để suy xét mọi việc và hai đứa chưa có cái gì chung để gọi chia tay
Hắn Đà Nẳng
Tôi Sài Gòn
Hai guồng quay vội vã, xa nhau, xa ngút ngàn....rồi hắn có bồ, nhiều bồ, nhiều bồ nữa...
Tôi vẫn học, vần chăm chỉ như ngày nào....2 năm sau tôi quen người khác
Hắn thì không biết ở phương trời nào
Một thủa, có hắn, mỗi tối khi đi học Anh văn ở trường Bách Khoa, tôi bảo con bạn đợi tôi một chút, đứng nhìn mấy bạn tập võ, nhìn chăm chú, rồi mĩm cười, hắn cũng giỏi võ...đã có lần hắn nói với tôi "về đây anh dạy võ cho" đã có lần tôi tí tởn "em mới đi ăn đám cưới về, trộm được bó hoa cưới" hắn trêu "thích làm cô dâu hả, về đây làm cô dâu của anh"....rồi hai đứa cười...
Kết thúc, như chưa bắt đầu, đến bây giờ hắn vẫn không biết tại sao tôi đi...đơn giản hôm đó tôi vào Blog hắn, hắn ghi "hôm nay buồn, gọi điện cho học trò, vui hẳn"...Tôi chợt nhận ra, mình không thể làm cho người khác hết buồn, tôi chỉ là một cái gì đó rất tôi....rất xa
"Em quen ai thì quen, chúng ta vẫn liên lạc thế em nhé"
"Không"
Không, thế đơn giản thế rồi không còn quen nữa...nhưng dù ở phương diện nào tôi vẫn tôn trọng hắn, dẫu sao....hắn đã làm tôi cười sau những giọt nước mắt.....cám ơn nhé, đồ điên!
" Chưa một lần nói yêu nhau....Chưa cả cái nắm tay ước hẹn....Thế rồi xa nhau...mãi mãi"
Nguyễn Thị Hà Linh
Liên hệ với Admin
1 nhận xét:
Tác giả là người Lý hòa đó bà con. Viết như nhà văn...:))
Đăng nhận xét