Nhớ biển quê hương.


Thẩn thờ chiều nay thơ thẩn lay    
Gió không cất nổi câu thơ gầy
Lần tìm ngọn gió từ phương ấy   
Gặp ánh mắt em tựa biển đầy


Đã lâu lắm rồi từ buổi ấy
Anh chưa từng được ngắm biển quê
Cát trắng, nước xanh màu ngọc bích
Đá Nhảy xôn xang rối tóc thề

Tha phương chưa có hẹn ngày về
Mong manh mây gió đời phiêu lãng
Biển trong mắt em chiều sâu thẳm
Anh ngắm nhìn đắm đuối biển quê

Cũng lâu lắm rồi hình như thế
Anh đâu còn hơi thở tình yêu
Mắt biển nhịp sóng tình chợt vỗ
Ao ước về nơi triền cát chôn rau

Rồi lại hình dung cái ngày về
Đứng trên bãi biển đón gió quê
Nhìn tóc em bay trong nắng sớm
Nhặt mấy sợi vương anh mân mê

Chẳng hẹn chẳng ước chẳng câu thề
Mà sao nhớ lắm sắc biển quê
Lý Hòa biển biếc trong mắt biếc
Để người xa cách nhớ biển quê.

NN-412

Liên hệ với Admin

2 nhận xét:

Female teachers nói...

Ý thơ bổng trầm như dập dềnh sóng nước. Bài thơ âm vang dạo khúc buồn như lòng người lữ thứ tha hương nặng lòng quê cũ, tình xa...Nhịp thơ chậm để tâm tình trãi rộng, ngấm sâu len vào câu chữ. Đọc bài thơ, tôi thấy lòng mình chùng xuống rồi chợt vút lên cao như bản giao hưởng của tình quê và của tình người.

hienluong nói...

Theo tôi bài thơ này hình tượng cũng tạm chấp nhận được. Nhưng ý thơ lủng củng, sự lòng ghép giũa tình riêng và tình biển quê không được hài hòa khiến cho người đọc vẫn thấy thiếu một điều gì đó không thỏa mãn. Dẫu sao dân làng miềng mà mần được ri cũng đáng khích lệ.