Mùa hè đến mang theo những
làn gió nóng đặc trưng của dải đất miền trung nắng cháy. Ngồi một mình trên biển
vắng và nhớ về những gì đã đi qua trong quá khứ. Cứ mỗi mùa hè trôi qua là biết
rằng ông nội tôi càng già thêm dẫu biết đó là quy luật của cuộc sống và không
ai tránh được thế nhưng tôi vẫn lo sợ một ngày nào đó sẽ không còn có ông trên
cõi đời này nữa. Ngày tôi đi ông cầm tay tôi và khóc ông căn dặn nhiều lắm. Ông luôn
luôn chỉ dạy tôi phải làm gì cho đúng với lương tâm và thế nào là một con người
tốt.
Trông số những đứa cháu ông thương tôi nhất bởi vì tôi là người hiểu ông.
Ngày bé lúc ông còn khoẻ hai ông cháu tôi thường đi câu mực với nhau vui lắm những
hình ảnh đó có lẽ suốt cuộc đời này tôi cũng không bao giờ quên. Thường thì những
ngày hè tháng 7 tôi lên nhà ông ngủ để sáng sớm tinh mơ dậy đi câu rạn. Cá nục
sồ, nục mọng, cá ve, cá hoi , và cá ché... Rất nhiều và nhiều. Mùa đông thì ông
với tôi thường đi câu cá oong, cá chang, người ta gọi là câu bại. Tuổi thơ tôi
luôn có hình bóng của ông ở trong đó. Cuộc đời tất bật cứ cuốn tôi đi miệt mài
theo công việc để giờ đây một phút tĩnh lặng tôi bồi hồi ngồi nhớ đến ông nội
tôi người ông duy nhất trên cõi đời này. Giật mình tự hỏi mình có thể gọi điện
về cho bạn bè hàng giờ đồng hồ chẵng để làm gì cả ngoài việc buôn chuyện mà
quên mất một phút gọi về hỏi thăm sức khoẻ ông. Thôi tôi phải gọi về cho ông
đây không chần chừ "ông ơi cháu nhớ ông lắm"
Nam My
Liên hệ với Admin
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét