00h30'
có lẽ đây là khoảng thời gian tĩnh lặng nhất của một ngày để ta có thể
suy nghĩ về những gì đã qua. Cùng nhìn lại nơi ký ức đã ngủ quên một
thời để rồi thật bình thản và mỉm cười vì điều đó. Cộng đồng người Lý
Hoà ở tất cả mọi nơi trên khắp thế giới này, không cùng công việc, không
cùng tuổi tác và có thể khác nhau về sở thích cùng những niềm đam mê.
Thế nhưng trong chúng ta dòng máu cũa người Lý Hoà vẫn chảy và giọng nói
vẫn ấm nồng mộc mạc hai tiếng quê hương, cuộc sống luôn cho ta những
điều chọn lựa, thế nhưng chúng ta không thể chọn cho mình cha và mẹ là
ai, giàu hay nghèo, điều đó đồng nghĩa với việc không thể thay đổi được
quê hương của mình. Tôi cũng vậy tôi không phàn nàn gì về việc được sinh
ra ở đất nông thôn Lý Hoà cả ngược lại tôi rất yêu quê.
Tôi yêu lắm
những chiều ngồi trên biển vắng một mình nằm ngửa ra ngước mặt lên trời
xanh và hít thở từng hơi thật sâu rồi cảm nhận mùi thơm của biển, tôi
yêu lắm cái làng quê nhỏ bé và những con người mộc mạc nơi đây. Họ tự
tạo cho mình một cái thương hiệu từ rất lâu mà bắc nam đều biết khi nhắc
đến Lý Hoà, ai đó có hỏi tôi quê bạn chủ yếu làm nghề gì tô tự hào trả
lời rằng " người dân quê tôi đa số sống nhờ vào biển và một số thì làm
nghề khai thác đá, cùng với nghề kinh doanh buôn bán lâu đời" sự ngạc
nhiên hiển hiện trên khuôn mặt họ và dường như họ không tin một làng quê
giàu có như vậy lại có những nghề nghiệp tưởng chừng vất vả và mệt
nhọc đó. Yêu lắm thương lắm mảnh đất nơi đây khi hàng sáng từng con
thuyền nối đuôi nhau vào bờ sau một đêm nặng lưới cá đầy. Ba nhảy xuống
bơ đứng chống nạnh nhìn và khoan cá mẹ nhanh tay vừa nhặt vừa cân ba gọi
con lại tìm trong túi aó ni long một con tôm bộp to lắm được để riêng
ra và dành cho con vị tôm nướng giờ vẫn thoảng trên môi con và đưa con
đi trên suốt cuộc đời bon chen này.
Yêu lắm bộ áo quần ướt đẫm mồ hôi và
bùn đất của ba sau ngày làm đá mệt mỏi, trên tay ba là chùm mù chu chín
mọng hay chỉ là dăm quả sim tím biếc ngọt lắm, béo lắm, vị ngọt thấm ra
từ mồ hôi của ba vị béo cảm nhận được từ nụ cười vui vẻ cuả mẹ. Sự bình
dị khắc khổ hiền hoà trong những vết nhăn trên khuôn mặt của mệ đi học
về lon ton chạy vào bếp lục tìm một ít cơm nguội ở nhà mệ để trong cái
cũi đã đen bóng theo màu thời gian, hay chỉ là hết tiền mua bi nói dối
mệ là cần tiền mua vở 200 đồng 500 đồng 1000 nghìn đồng mua bi rồi chơi
thua về ôm mệ khóc. Những chiều mùa hè nhìn mệ mói tàu môn. Ngày ruốc
nhiều mệ mói rồi khi ruốc chín mệ đi xin đâu về mấy quả khế rồi múc cho
bát ruốc ngồi ăn ngon lành.ruốc thơm lắm trong cái nắng mùi ruốc len lỏi
khắp nơi trên sân nhà lát đá bằng của nhà ông mệ có lẽ suốt đời này tôi
không thể quên.tôi yêu quê tôi làng Lý hoà nhỏ bé.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét