Nỗi niềm người con xa xứ

( Thương yêu kính tặng mẹ Nguyễn  Thị Thể) 
Mẹ là ngọn gió mong manh,
70 mùa tuổi trên cành đung đưa.
Con đi tứ xứ nắng mưa,
Chạnh lòng thương mẹ sớm trưa một mình.
Cuộc đời vất vả, hi sinh,
Giữa đường đứt gánh* một mình nuôi con.


Đa đoan bền dạ sắt son,
Gian nan bền dạ nên tròn tư, công.

Người ta lựa nước xuôi dòng,
Mẹ thì ngược nước long đong nổi chìm...
Thân cò lặn lội mưu sinh,
Cho con lẽ sống, niềm tin xây đời!


Chim non giờ lớn khôn rồi,
Cánh diều no gió, bầu trời hát ca...
Quê nhà mẹ ngóng con xa,
Miệng cười, khóe mắt vỡ òa trong mưa .
Ai về cho gửi dấu xưa,
Nghẹn trong tiếng nấc như vừa đánh rơi....
                                                                 Thu Hằng


* : Bố mất sớm, mẹ một mình nuôi sáu con thơ qua ngày giông bão



Không có nhận xét nào: