Đã có con mắt thì xem đàng
Có phải cận thị mà ngó ngàng, ngó lơ.
Đã có một lượt thì thôi
Đã đành canh cải nấu gừng
Chẳng ăn thì chớ, xin đừng mỉa mai.
Đã đành một phận đò đưa bến khác
Thảm thương thân em chéc mác lẻ đôi
Sao không kiếm nơi mô mà nương tựa,
Phấn lạt hoa trôi hết tề.
Em hãy đang còn trang điểm tóc mây
Đạo phu quân chưa xứng, em ở với thầy mẹ còn hơn.
Cái bống là cái bống bang
Con đi lấy sàng cho mẹ đổ khoai
Con ăn một, mẹ ăn hai
Con đi bóc muối thì khoai chẳng còn
Con ngồi con khóc nỉ non
Mẹ cầm cái vọt, con bon ra hè
Có đánh thì đánh vọt tre
Đừng đánh vọt nứa mà què chân con.
Làm ngườimà chẳng biết thân
Đến khi nghĩ lại còn gì là thân.
Ví dậu tình bậu muốn thôi
Bậu gieo tiếng bậu, cho lồi bậu ra
Bậu ra cho khỏi tay choa
Cái lưng bậu nát, cái da bậu mòn.
Ai ơi, trẻ mãi ru mà
Càng đắn đo lắm càng già mất duyên.
Ru hời, ru hởi là ru
Bên cạn thì chống, bên su thì chèo
Hai tay em vừa chống vừa chèo
Không ai tát nước đổ nghèo một phen.
Choa về đường ni có bông có hoa
Bây về đường đó chà ma chẩn đường.
Cuộc đời như cánh phù du
Sớm còn tối mắt công phu nhọc nhằn.
Đã rằng là nghĩa vợ chồng
Dầu cho nghiêng núi, cạn sông chẳng rời.
Anh em nào phải người xa
Cùng chung bác mẹ một nhà cùng thân
Yêu nhau như thể tay chân
Anh em hòa thuận hai thân xum vầy.
Anh em cốt nhục đồng bào
Vợ chồng là nghĩa lẽ nào chẳng thương.
Đắng cay cũng thể ruột rà
Ngọt ngào cho lắm cũng là người dưng
Em chồng ở với chị dâu
Coi chừng kẻo nó có ngày giết nhau.
Con cô, con cậu thì xa
Con chú, con bác thật là anh em.
Đói thì anh ngô, ăn khoai
Đừng ở với dượng điếc tai láng giềng.
Mai mưa, trưa nắng, chiều nồm
Trời còn luân chuyển, huống mồn thế gian.
Chớ thấy áo rách mà cười
Những giống gà nòi lông nó lơ thơ
Áo dài chả tưởng là sang
Bởi không áo ngắn phải mang áo dài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét